Trong không gian, bóng tối cô quạnh ấy tôi đã không tìm được người. Người từng nói là sẽ không đi sớm kia mà, thế tại sao vậy, tại sao như vậy...Tôi đã không còn được thấy người nữa rồi - không bao giờ. Tôi phải đối diện với chuyện này thật sao ?
Ngày đó, khi còn ở nhà, người đã là một tấm gương thật sự cho tôi. Người đưa tôi đi trên những nẻo đường của sự bình yên và tràn ngập tiếng cười. Người cầu nguyện trong thầm lặng mọi lúc mọi nơi.
Có những đêm giật mình tôi tỉnh giấc, một ánh sáng le lói bên ngoài cửa phòng chiếu rọi vào. Ánh sáng không lớn lắm nhưng cũng đủ để tôi đắp kín chăn lại, tôi thấy trong người có một cảm giác thật lạ lùng. Những câu hỏi vu vơ liên tục nhảy múa trong cái đầu bé nhỏ của tôi làm cho tôi không tài nào ngủ tiếp được....và thế là tôi đã quyết định mở cửa phòng ra để xem thử có chuyện gì đang xảy ra. Tôi thật không tin được là mình lại có đủ can đảm đến như thế. Chính vì vậy mà tôi đã phát hiện một điều thần kỳ mà cho đến tận bây giờ, ngay tại giờ phút này đây dường như đã để lại trong tôi vô vàn những xúc cảm trầm luân....