Xã hội náo nhiệt với những cuộc tình chóng vánh, với những mảnh đời bất hạnh và những đứa con không cha không mẹ, rồi đây cuộc đời chúng sẽ thế nào đây, sẽ đi về đâu giữa những lỗi lầm nhất thời của những sai lầm ngớ ngẩn trong những lúc ham vui nhất thời...một xã hội với cái nhìn tồi tệ và bi đát nhất. Họ có thể hiểu được cái cảm giác của những sinh linh vô tội hay không ? Ôi thật trớ trêu thay....dừng lại hay đi tiếp đây, cuộc đời bé nhỏ tội nghiệp của ai kia, trên đường đời chông gai và đối diện với cái nhìn khắt khe của xã hội. Không cha, không mẹ, không nơi nương tựa, sống lây lất dựa vào lòng thương hại của xã hội....
Tôi viết nên những dòng này qua một lần tình cờ tôi đọc được một câu chuyện trong một tờ báo khi tôi nằm cấp cứu tại bệnh viện. Cô bé bất hạnh đấy chính là Thẩm Xuân Linh.
Em phải chịu những cái nhìn khắc nghiệt nhất của xã hội, cha mẹ ra đi để lại em với dòng nước mắt chảy ngược vì tất cả mọi cảm nhận nơi em đã mỗi ngày một chai sạn theo năm tháng...
Vì sao với một sinh linh bé nhỏ như vậy, em ra đi ở tuổi 16 với lòng tiếc thương vô độ của những người xa lạ. Em đã can đảm, đứng lên, vượt lên cái khắc nghiệt nhất mà xã hội dành cho em. Tôi rất kỵ nước mắt nhưng không hiểu nó lại tuôn rơi khi đọc câu chuyện nói về em. Nhìn nhận lại mình, tôi thấy mình sao thật vô dụng quá đi mất. Tôi đã dễ dàng đầu hàng những thử thách đến với mình, tôi luôn là kẻ thất bại trong chính những điều dù là bé nhỏ nhất. Có lẽ là Thánh Giá Chúa ban cho tôi chưa đủ lớn sao ? Tôi đặt câu hỏi cho mình, tự trả lời cho chính mình mà lòng đau như từng gang tấc....
Bạn bè tôi, người thân tôi, người quan tâm đến tôi, cha mẹ tôi, anh em tôi, người yêu tôi, người ghét tôi, tất cả mọi người họ chắc hẳn thất vọng về tôi lắm.....tôi thật không thể làm được hay sao....
Nếu như một ngày nào đó tôi nằm xuống, liệu rằng tôi có thể....
Hãy đến, cứu giúp tôi thoát khỏi cái tăm tối mà tôi đang mỗi ngày một càng lún sâu hơn. Con cầu mong sự bình an sẽ đến với tâm hồn tội lỗi này, giúp con vượt qua được, giúp con đứng lên, con đã cố nhưng....Con không thể ra đi lúc này được, tâm hồn con với đầy rẫy những lỗi lầm mà con đã vấp phạm, con phải làm gì đây hỡi NGƯỜI. Chúa của con hãy đến với con....
Giữa biết bao nhiêu bộn bề lo toan của cuộc sống đầy vất vả, có những con người tìm kiếm những điều không tưởng, nhưng cũng có những con người đi tìm chân lý, đi tìm lý tưởng sống giữa cuộc đời. Với tất cả mọi góc độ và khía cạnh của cuộc đời, họ tìm được niềm vui trong chính những công việc thường nhật của chính bản thân mình, dù là những công việc tưởng chừng như rất nhỏ bé mà không ai nghĩ đến.
Một ngày thức dậy, đón ánh bình minh của một ngày, tâm hồn tôi tràn ngập những ý tưởng, chúng đã được ấp ủ, được trao dồi và tôi sẽ phải thực hiện chúng một cách nhanh nhất nếu có thể. Nhưng dường như chúng đã không còn thực hiện một cách trình tự và theo như ý tôi nữa, tôi không thể điểu khiển được những công việc mình làm, dường như cái cảm giác được làm việc đang mỗi ngày một xa cách đôi với tôi.
Tôi tự hỏi với chính mình, không lẽ giờ đây tôi thật sự trở thành người vô dụng rồi sao, tôi đã là một sự thừa thải trong vũ trụ bao la này thật sao ? Rất nhiều những câu hỏi đến với tôi nhưng tôi không tài nào trả lời chính xác được. Đã có rất nhiều con người giúp tôi, đưa tôi đứng vậy, vực ra khỏi bóng đen của tăm tối, bước lên ánh sáng của niềm tin, hy vọng nhưng sao nó lại vụt tắt nhanh như vậy. Tôi cố gắng đi tìm câu trả lời cho chính bản thân mình, tôi tìm mãi trong suốt một ngày, một tuần, một tháng, một năm, và một quãng đời nhưng tất cả chỉ đến trong thinh lặng vĩnh hằng.
Tôi vùi đầu mình vào những câu chuyện, những ước mơ, những hoài bão mong manh trong kiếp sống cô quạnh. Tôi cố gắng bước đi trong tăm tối của bóng đêm, trong cái nóng như lửa đốt của một chiều mùa hè nóng nực để rồi tôi như mất hết phương hướng, tôi gục ngã ngay trên chính niềm tin của những người thân yêu nhất, tôi đã để lại sự tiếc nuối, lòng thù hận và trong con người mình, tôi ý thức được tôi sẽ phải đi, đi trên một lối mà không biết rằng tôi có thể đứng vững được bao lâu...
Tôi cầu mong sự khoan dung, cầu mong mọi điều tốt nhất sẽ đến cho những con người, những trái tim bé nhỏ nhưng có một tấm lòng thật lớn. Tất cả mọi người sẽ không như tôi, thất bại và chỉ là thất bại. Cầu mong Chúa sẽ đem bình an đến với họ, với tất cả mọi người....
Sau một thời gian khá lâu, tôi không còn nhớ rõ thời gian nữa, tôi trở lại với công việc của mình. Có lẽ là theo thói quen, tôi vào website cá nhân, viết lên những dòng suy nghĩ này, cho những ai, những ai hiểu được những suy nghĩ, tâm tư, tình cảm của của tôi hoặc cũng chẳng ai cả, tôi chỉ viết, viết theo thói quen của chính mình.
Cảm giác thật lạ lẫm, tôi dường như không còn quen với bàn phím máy tính nữa, tôi đánh lên những dòng chữ 1 cách khá chậm chạp, có lẽ tôi đã không còn nhiều cảm giác với máy tính nữa. Những ngày quá đối với tôi, vui buồn lẫn lộn, với thật nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau....tất cả tạo nên một chuỗi hỗn hợp thật phức tạp diễn ra trong cuộc đời bé nhỏ của tôi.
Đôi lúc dường như tôi không còn cảm giác nữa, tôi như đơ người ra, không nghĩ ngợi, không làm việc, cả một khoảng trống vắng dài vô tận tưởng chừng như không bao giờ thoát ra được.
Tôi đi cấp cứu 3 lần trong vòng chưa đầy 1 tháng, cảm giác chết đi sống lại cứ luôn vây quanh lấy tôi, tôi gần như gục ngã, chỉ sống dựa vào hơi thở gấp gáp, sự trợ giúp của những bình oxi vô tri vô giác, đến mức tôi không còn nhấc tay lên nổi nữa, cài cái nút áo lại cũng không xong, nhấc điện thoại lên để nghe cũng chẳng được. Cuộc đời con người quả thật là quá ngắn ngủi, đặc biệt đối với tôi, tôi có thể nói rằng dường như mỗi một cảm giác tôi còn tồn tại, tôi không còn định hướng được một cách rõ ràng, vòng quay lẫn quẫn vây lấy tâm trí tôi, tôi như chết lặng giữa cả một khoảng không gian vô định, như một khoảnh khắc chợt đến, vụt đi nhẹ nhàng nhưng lại rất đột ngột...
Có phải tôi đã quá bi quan với cuộc sống của mình chăng ? Tôi không rõ nữa. Nghe những ca từ trong bài hát "Lột xác", tôi như cứ cuốn trôi đi, cố tìm cho mình lối đi, tìm cho mình thời gian tĩnh lặng nhưng sao khó quá, tôi như kẻ vô hồn giữa rất nhiều cung bậc cảm xúc vây lấy, tôi muốn vùng dậy thì có một cái gì đó vây lấy, cản bước tôi đi. Tại sao vậy chứ, đã có rất nhiều người lo lắng cho tôi, nhưng tại sao vậy, tại sao tôi lại không thể vượt lên được cái trớ trêu mà số phận đem lại chứ ?
Tôi mong muốn tìm một lối thoát....thoát khỏi những bộn bề, lo toan của những khắc nghiệt mà số phận muốn tôi chấp nhận....nhưng nếu thế thì tôi để lại cái gì chứ, tôi không muốn nghĩ đến...chợt đến, chợt đi rồi vụt mất...