Tôi chợt tỉnh lại trong sự bàng hoàng của chính mình, một giấc mơ kỳ lạ và ma quái len lỏi vào trong đầu óc tôi, buộc tôi không tránh được sự sợ hãi và lo lắng. Tôi đang đi, đi trên 1 con đường đầy cát, đá, một sa mạc vắng tanh chỉ toàn là gió, bão và cái nóng gay gắt. Không hiểu thật rõ ràng tôi đang đi đâu, tôi chỉ nhớ một cách mơ hồ. Những bước chân chậm chạp cứ thế bước, từng bước nặng nhọc, xô đẩy tôi bởi những cơn gió thật mạnh như muốn nhanh chóng giật lấy sự sống của tôi. Tôi té ngã, khung cảnh trống trải, vắng vẻ không bóng người, không còn một ai cả, chỉ một mình tôi giữa sa mạc hoang vu.
Bất chợt, cảnh tượng trước mắt tôi khiến tôi trải qua một cảm giác thật kinh hoàng. Giữa cái nắng nóng như thiêu da, đốt thịt, một cơn ớn lạnh chạy đến, xô vồ tôi và quật ngã lấy tôi. Tôi bị những làn gió cuốn đi, khoảng không gian bao la ấy, cái lạnh ấy, cái nóng cháy da ấy khiến cho tôi không còn cảm nhận được gì nữa rồi. Tôi ngất đi, tuyệt vọng và sẵn sàng đón nhận những điều tệ hại nhất đã đến, sẽ đến với tôi.
Trong cơn mê sảng của giấc mơ ấy, tôi nhìn thấy mọi người, những con người tồn tại xung quanh tôi, họ cười nói thật hồn nhiên, vui tươi trông thật hạnh phúc. Nhưng tôi lại thấy một mặt khác, có ai đó đã gọi tên tôi, lung lay chạm vào người tôi, tôi có thể cảm nhận được nhưng không thể cất tiếng nói của mình lên được. Một giọng nói ấm áp, ngọt ngào, dịu hiền gọi tôi mãi. Tôi muốn đưa tay lên, nắm lấy bàn tay ấy nhưng sức lực tôi không còn nữa, tôi tuyệt vọng, một màu đen xám xịt bao trùm lấy tôi, xung quanh lại là những tiếng gầm rên của cơn bão, tôi lạnh, cái lạnh băng giá nhất mà tôi có thể cảm nhận được, nhưng chân tay tôi lại không thể cử động. Và cứ thế, tôi lại ngất đi trong cơn mơ của mình, đâu đó văng vọng lại tiếng thét của sự rung chuyển đất trời và tôi, ở giữa sa mạc khô cằn lạnh giá.
Những tưởng rằng điều tệ hại nhất đã đến, nhưng không, số phận nghiệt ngã ấy vẫn chưa cho tôi tỉnh lại với đời sống thực của mình. Tôi tỉnh lại trong giấc mơ oan nghiệt của mình, vẫn là một màu đen xám xịt, vẫn là những cơn gió lùa ào ạt vào tôi. Và kìa, tôi nhận ra một luồng sang le lói ở đằng xa, cũng độ cách tôi chừng 700m, tôi không chắc lắm. Như tìm thấy sự sống giữa khung cảnh tuyệt vọng, tôi cố gắng lê từng bước chân rã rời bước đi, từng bước một, từng bước một cách chậm chạp. Tôi cất tiếng gọi lớn, nhưng cổ họng đắng nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh được. Tôi lại bước đi, bước thật nhanh nhưng có một vật cản gì đó đã xô ngã tôi xuống. Tôi va mình một đống đen trước mặt, tôi vẫn chưa thể định thần lại được, từng giọt mồ hôi cứ rơi, rơi thật đều đặn cùng với cát và gió. Đến khi tôi lấy lại được chút sức lực rồi, tôi nhìn lại thì…..tôi hét lên, không còn tin vào mắt mình nữa, tôi vỡ òa trong những giọt nước mắt cảm xúc vô vọng bất lực, là em…em nằm đó, khô cứng và lạnh giá, tôi cứ thế hét lên, vượt qua khỏi giới hạn của niềm tin, của sức mạnh, của sự oan nghiệt cuộc đời.
Thằng em tôi lay tôi dậy thì đồng hồ trên tay đã chỉ đến 7h30p sáng ngày 19 tháng 6 năm 2010. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ hãi hùng kinh khiếp ấy……
Giữa khoảng không trống vắng của một buổi chiều Vũng Tàu oi bức vào những ngày mùa hạ với cái nắng gay gắt ấy. Tôi, con người của thời đại mới này, thế kỷ mới ngày lại bắt đầu loay hoay và suy nghĩ vẩn vơ những điều không đâu cả. Có phải đó chính là tôi hay không ? Dấu hỏi thật lớn mà tôi chưa thể lý giải được.
Những ngày qua trong tôi tồn đọng lại rất nhiều ký ức quá khứ hiện về, từng dòng người hồ hởi và náo nức trong những dự định của mình vào buổi chiều hôm ấy, khi tôi còn ở Sài Gòn, một thành phố mà người ta vẫn thường gọi nó là Hòn ngọc viễn đông. Chính tại nơi đây, tôi đã từng gắn bó, từng sống, từng trải qua bao tháng ngày gian truân, vất vả. Vui có, buồn có, tất cả đan xen vào nhau thêu dệt nên một cuộc đời của chính con người tôi. Một cuộc đời ngắn ngủi nhưng đã để lại trong tôi niềm tự hào, niềm tin và niềm khao khát được sống thật mãnh liệt. Có lẽ là lúc đó, tôi không thể nào hình dung được tương lai của cuộc đời mình lại thế này, những cảm xúc mạnh mẽ trào dâng cuốn tôi đi, đưa tôi thoát khỏi sự kìm hãm của những tháng ngày tăm tối.
Giờ đây, nhìn lại chặng đường đã qua, tôi không khỏi tránh được cảm giác rùng mình, một nỗi sợ hãi xâm chiếm trong tôi, tôi muốn hét, hét lên thật to, để những ai có thể hiểu, nghe và thấy được tôi đã phải đấu tranh cho sự sinh tồn của mình như thế nào. Nhưng không thể…..không thể nào tôi làm được, mọi người sẽ lo lắng, tôi không muốn điều đó xảy ra chút nào cả. Tôi chỉ muốn tự mình vượt qua thôi, tôi sẽ không để em biết được…không thể nào.
Ngoài trời, những hạt mưa tí tách rơi, pha trộn vào làn sương lạnh giá ấy, bất chợt trong tôi trào dâng một cảm xúc thật khó tả, tôi muốn cởi bỏ tất cả những lo âu, buồn phiền. Tôi mong muốn tìm được những niềm vui thật nhỏ bé trong những điều bình thường nhất. Tôi lo toan mọi thứ để rồi được gì chứ, có phải đó chính là ảo ảnh chăng ? Hay là…tôi gục mặt xuống bàn phím, chắc con gì đó lại bay vào mắt tôi rồi, tôi đi rửa mặt, mong tìm lại được bản ngã trong cuộc đời.
Mưa vẫn rơi, rơi đều trong những luồng gió cuồng phong bão táp, xoa dịu đi những ngày hè nóng bức. Và tôi, tôi mien man trong từng lời, từng chữ của một câu hát phẳng phất đâu đó giữa không trung….Buồn ơi, ta xin chào mi !