Tại sao không ai hiểu tôi hết vậy chứ, thà rằng tôi chết đi chứ sao cứ bắt tôi phải thực hiện những điều mà tôi không thể ! Tôi đã rất mệt mỏi lắm rồi, tôi chỉ muốn ngủ yên, một giấc thật ngon nhưng sao khó quá, tôi gần như không thể nào chợp mắt được. Biết bao nhiêu chuyện không hay cứ vồ lấy tôi, nuốt chửng tôi như con thiêu thân không lối thoát, tôi đã cố vùng dậy khỏi những vũng bùn của xã hội này, thoát ra khỏi chúng để tôi không phải nghỉ nữa nhưng sao khó quá, nó cứ vây lấy tôi, bóp nghẹt lấy từng hơi thở đã vô cùng yếu ớt này rồi. Tôi phải làm gì đây, có ai hiểu được chứ....
Tôi miên man nghĩ ngợi một cách không định hình, tôi chạy trốn khỏi những lớp bọc dày đặc ấy, tôi quên hết tất cả nhưng sao tôi lại càng quên thì lại càng phải đối diện, thời gian của tôi đã không còn nhiều nữa tôi. Tôi có thể biết được rằng đến một lúc nào đó khi tôi đi, nhưng tại sao chứ, tôi mệt mỏi, chán nản với cuộc sống mà ý nghĩa đã không còn đọng lại trong tôi....