Lạy Chúa. Con không thể nào ngủ được Chúa ơi. Con phải làm gì đây. Con không muốn suy nghĩ nữa nhưng con không làm được Chúa ơi. Cứ đêm nào cũng vậy, con càng cố ngủ thì con lại càng không ngủ được. Con biết nói chuyện cùng với ai đây. Ai cũng chán ghét con hết rồi. Kể cả người con yêu thương nhất cũng đã bỏ mặc con. Con nên làm gì đây hả Chúa. Con thấy mệt mỏi quá nhưng mà sao cứ như vậy hoài. Xin hãy ban cho con một giấc ngủ thật sâu thôi. Con muốn quên đi tất cả để không phải suy nghĩ nhiều nữa nhưng con không làm được Chúa ơi. Ngài hãy giúp con  với. Con biết làm sao đây. Không còn ai muốn nói chuyện, muốn nghe con tâm sự nữa rồi. Con đáng bị như vậy lắm phải không hả Chúa ? Người nói gì với con đi chứ, hay cả Ngài cũng muốn bỏ mặc con nữa rồi. Con biết sống thế nào đây, mỗi ngày trôi qua hiện tại đối với con như một cực hình lớn. Con chẳng  biết làm gì cả. Muốn đi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc nhưng sao vẫn cứ như vậy Chúa ơi. Con đã và đang cố gắng hết sức lắm rồi. Con như muốn quỵ ngã từng ngày....
Giờ đây cuộc đời đối với con còn có ý nghĩa gì nữa Chúa ơi. Khi bên cạnh không còn ai nữa. Con phải làm thế nào để vượt qua đây ? Con phải làm sao để cố gắng sống vui hơn được đây. Sao lại như vậy chứ. Con phải trải qua bao nhiêu đêm nữa đây Chúa. Con thấy cô đơn lắm Chúa à. Giữa một xã hội nhộn nhịp này, còn có biết bao nhiêu điều tốt đẹp Chúa đã dựng nên. Nhưng làm sao con có thể cảm nhận được chứ. Làm sao con hiểu được đâu là đúng đâu là sai nữa.
Cứ mỗi khi đêm xuống, con lại sợ. Sợ sự cô đơn nó cứ tiếp tục giày vò mình, sợ những đêm ròng không thể nhắm mắt. Cứ mở tivi lên coi như kẻ vô hình. Để rồi khi không còn một chút sức lực mào nữa thì lại thiếp đi. Rồi sáng mai lại trở về trạng Thái ban đầu. Cứ thế một chuỗi ngày dài tiếp tục trong chán nản vô tận.
Con chỉ muốn làm việc thật tốt thôi mà Chúa. Con chỉ cố gắng làm việc để sau này người con yêu nhất không phải quá vất vả mà Chúa. Nhưng sao Ngài lại thử thách con lớn đến như vậy. Ngài muốn con phải tiếp tục chịu đựng đến bao giờ đây. Ai có thể hiểu được đây Chúa ơi. Ngài biết rõ nhất mà, cớ sao lại bỏ rơi con lúc này chứ. Ngài tưởng rằng con còn chịu đựng tốt sao. Đừng như vậy nữa chứ, con gần như Kiệt sức lắm rồi Chúa ơi. Xin hãy cứu con. Cứu con với. 
Con biết còn có biết bao nhiêu người còn khổ hơn mình rất rất nhiều. Nhưng họ vẫn vượt lên số phận được mà, họ vẫn làm được những điều Phi thường mà. Còn con, một kẻ lành lặn, tay chân đầy đủ, được ba mẹ cho ăn học nhưng sao con lại rơi vào tình trạng như vậy chứ. Con tệ lắm phải không Chúa. Con thấy mình vô dụng quá, khiến cho biết bao nhiêu người thất vọng về mình đặc biệt nhất là người mà con yêu thương và quý trọng nhất. Con thấy mình yếu đuối quá, đó có phải là cái giá mà con phải trả không vậy Chúa ? Xin Ngài hãy soi lòng mở trí cho con với, giúp con biết mình nên làm thế nào với, chỉ một lần thôi mà. Hay là con ngu si đần độn đến nỗi đã không nhận  biết được. 
Rồi đây khi sáng mai đến. Con lại rơi vào tình trạng như vậy. Đôi lúc con chỉ Cần một vòng tay thôi Chúa à. Hay đơn giản chỉ là một lời động viên tinh thần thôi nhưng sao vẫn không có vậy Chúa. Chẳng còn ai muốn giúp von vượt qua nỗi sợ hãi này nữa rồi. Con phải tự làn một mình sao...
Đôi lúc con càng mạnh mẽ thì cuộc đời lại cứ như muốn trêu đùa con, để rồi con như một con rối không hơn không kém. Sự hờ hững, lạnh nhạt, ánh mắt khinh thường đã khiến con nhói lòng, lồng ngực như thắt lại. Gần như không thể nào thở được nữa. Giờ đây con chỉ còn điếu thuốc làm bạn mình thôi Chúa à, tuy nó không biết nói nhưng nó biết nghe, nó giúp con những đêm dài trằn trọc. Nghe thì có vẻ Phi lý nhưng thật là như thế đó Chúa à. Nếu Ngài thật sự không còn muốn con còn tồn tại trên cuộc đời này nữa thì hãy giết con đi. Cho von được trở về với lòng đất để quên hết đi những đau thương con phải lãnh nhận ở thế gian.