Cuộc đời như gió thoảng mây bay
Tâm không dao động tháng ngày thong dong....
Giữa một bầu trời đầy mây đen mịt mù, gió ùa vào trong tâm trí ôi sao nghe nặng lòng. Mở điện thoại lên, hôm nay đã là ngày 10/10/2010.
Một ngày mới bắt đầu với bao nhiêu là bận rộn, Tôi - con người mà họ vẫn gọi là đi hoang ấy tiếp tục cuộc hành trình phiêu lưu của mình chinh phục những miền đất mới nơi xứ sở miền tây này. Xuất phát tại Vĩnh Long, hướng đi đến là đất Cần Thơ vô cùng xa lạ với chính tôi.
Dự báo thời tiết ngày hôm trước cho biết hôm nay sẽ là một ngày áp thấp nhiệt đới nhưng vẫn mặc kệ, tôi vẫn cứ đi con đường mà mình đã chọn, giữa những cơn mưa mỗi ngày một nặng hạt trên đường phố, xen lẫn vào là những trận gió điên cuồng như vũ bão, có những lúc nghe lòng chột dạ. Cái lạnh đến thấu xương mà tôi cảm nhận được như xé nát cả cái thân hình còm nhom như que tăm này. Vẫn cứ tiếp tục bước đi, xé ngang những trận mưa ấy, tôi cũng đã đến đích.
Cầu Cần Thơ quả là không hổ danh như mọi người vẫn thường nói, trông thật uy nghi, đồ sộ, gợi nên một khung cảnh thật hoành tráng nơi đất miền tây này.
Vu vơ trên cầu, một chiếc lá khô từ đâu bay đến quất nhẹ vào mặt, tôi chợt bừng tỉnh, trời mưa mỗi ngày một nặng hạt hơn, từng luồng gió cứ như muốn xô ngã lấy tôi và chiếc xe gắn máy cũ nát này. Không hiểu sao, cứ trời mưa, lòng tôi lại nghĩ đến em, có lẽ mưa đã đưa em đến bên tôi để rồi cũng cơn mưa ấy xô ngã em tôi. Mưa vẫn cứ rơi, rơi đều, rơi mãi như không bao giờ tạnh.
Nghĩ đến một câu hát quen thuộc từ lâu lắm rồi: "Mưa trên phố ngày xưa, lời yêu thương thì thầm trong mưa...". Lòng chợt hỏi có phải mưa là vô tình như vậy sao, từng dòng suy nghĩ loáng thoáng trôi qua rồi vụt tắt biến mất theo không gian và thời gian. Cứ lặng lẽ, cứ xô vồ và mãi ra đi như chưa từng xuất hiện.
Muốn quên đi tất cả những phiền muộn, những đau khổ, những vấn vương mà thế giới đem lại nhưng sao mãi mà tôi vẫn không làm được, thử thách cuộc đời nặng đến thế sao, đôi vai tôi như quá mỏi mệt, tôi bâng khuâng trong hoài niệm dĩ vãng để rồi không thấy lối thoát của chính bản thân mình.
Chiếc xe tôi giờ đã lăn bánh qua khỏi cầu, men theo dòng sông, rẽ phải vào trung tâm thành phố Cần Thơ, cứ thế một ngày phiêu bạt lại trôi qua, kết thúc một ngày mệt nhoài để rồi ngồi lại nơi đây, viết lên những suy nghĩ mà bao người vẫn nói là toàn chuyện linh tinh của một kẻ như tôi.
Có bao giờ bạn cảm thấy mình thật sự vui chưa, có bao giờ bạn mỉm cười khi nhìn những đứa bé thơ nhỏ dại tung tăng đến lớp trong bộ đồng phục...tôi mong muốn rằng mình có thể cảm nhận được điều đó, tôi mong tôi có thể vui hơn, mong rằng đến một ngày nào đó tất cả sẽ được an bài, tất cả mọi thứ, mọi thứ sẽ trở về với định luật ban đầu. Khởi nguyên và Hoàn tất....Ôi thế giới này, ôi những con người trong thời đại mới....
Mong rằng cuộc đời sẽ không là gió thoảng như làn mây bay, bay đi để rồi không còn ý nghĩa, còn lý trí mà hãy còn đọng lại đâu đó chút ân tình của những kẻ lang bạt....
Tâm không dao động tháng ngày thong dong....
Giữa một bầu trời đầy mây đen mịt mù, gió ùa vào trong tâm trí ôi sao nghe nặng lòng. Mở điện thoại lên, hôm nay đã là ngày 10/10/2010.
Một ngày mới bắt đầu với bao nhiêu là bận rộn, Tôi - con người mà họ vẫn gọi là đi hoang ấy tiếp tục cuộc hành trình phiêu lưu của mình chinh phục những miền đất mới nơi xứ sở miền tây này. Xuất phát tại Vĩnh Long, hướng đi đến là đất Cần Thơ vô cùng xa lạ với chính tôi.
Dự báo thời tiết ngày hôm trước cho biết hôm nay sẽ là một ngày áp thấp nhiệt đới nhưng vẫn mặc kệ, tôi vẫn cứ đi con đường mà mình đã chọn, giữa những cơn mưa mỗi ngày một nặng hạt trên đường phố, xen lẫn vào là những trận gió điên cuồng như vũ bão, có những lúc nghe lòng chột dạ. Cái lạnh đến thấu xương mà tôi cảm nhận được như xé nát cả cái thân hình còm nhom như que tăm này. Vẫn cứ tiếp tục bước đi, xé ngang những trận mưa ấy, tôi cũng đã đến đích.
Cầu Cần Thơ quả là không hổ danh như mọi người vẫn thường nói, trông thật uy nghi, đồ sộ, gợi nên một khung cảnh thật hoành tráng nơi đất miền tây này.
Vu vơ trên cầu, một chiếc lá khô từ đâu bay đến quất nhẹ vào mặt, tôi chợt bừng tỉnh, trời mưa mỗi ngày một nặng hạt hơn, từng luồng gió cứ như muốn xô ngã lấy tôi và chiếc xe gắn máy cũ nát này. Không hiểu sao, cứ trời mưa, lòng tôi lại nghĩ đến em, có lẽ mưa đã đưa em đến bên tôi để rồi cũng cơn mưa ấy xô ngã em tôi. Mưa vẫn cứ rơi, rơi đều, rơi mãi như không bao giờ tạnh.
Nghĩ đến một câu hát quen thuộc từ lâu lắm rồi: "Mưa trên phố ngày xưa, lời yêu thương thì thầm trong mưa...". Lòng chợt hỏi có phải mưa là vô tình như vậy sao, từng dòng suy nghĩ loáng thoáng trôi qua rồi vụt tắt biến mất theo không gian và thời gian. Cứ lặng lẽ, cứ xô vồ và mãi ra đi như chưa từng xuất hiện.
Muốn quên đi tất cả những phiền muộn, những đau khổ, những vấn vương mà thế giới đem lại nhưng sao mãi mà tôi vẫn không làm được, thử thách cuộc đời nặng đến thế sao, đôi vai tôi như quá mỏi mệt, tôi bâng khuâng trong hoài niệm dĩ vãng để rồi không thấy lối thoát của chính bản thân mình.
Chiếc xe tôi giờ đã lăn bánh qua khỏi cầu, men theo dòng sông, rẽ phải vào trung tâm thành phố Cần Thơ, cứ thế một ngày phiêu bạt lại trôi qua, kết thúc một ngày mệt nhoài để rồi ngồi lại nơi đây, viết lên những suy nghĩ mà bao người vẫn nói là toàn chuyện linh tinh của một kẻ như tôi.
Có bao giờ bạn cảm thấy mình thật sự vui chưa, có bao giờ bạn mỉm cười khi nhìn những đứa bé thơ nhỏ dại tung tăng đến lớp trong bộ đồng phục...tôi mong muốn rằng mình có thể cảm nhận được điều đó, tôi mong tôi có thể vui hơn, mong rằng đến một ngày nào đó tất cả sẽ được an bài, tất cả mọi thứ, mọi thứ sẽ trở về với định luật ban đầu. Khởi nguyên và Hoàn tất....Ôi thế giới này, ôi những con người trong thời đại mới....
Mong rằng cuộc đời sẽ không là gió thoảng như làn mây bay, bay đi để rồi không còn ý nghĩa, còn lý trí mà hãy còn đọng lại đâu đó chút ân tình của những kẻ lang bạt....
20:34 |
Category: |
0
Lời bình