Trong không gian, dưới thời gian, nơi thực tại, về tương lai, nghĩ về quá khứ...tất cả hỗn độn, xoay vòng, loay hoay mãi không định hướng. Muốn ra đi, đi về nơi ấy nhưng sao cái mớ hỗn độn, phức tạp ấy lại níu kéo một cách không ngừng. Chán, chán cái cảnh đời cô quạnh, để rồi phải hối tiếc. Có phải đã quá muộn màng hay tôi không xác định được hướng đi đúng đắn nhất. Khi nó đến, nó lại đi, với tay níu kéo một cách mơ hồ, trong không trung vô vàn và vô tận, cuộc sống đẩy đưa tôi đi đến một bến bờ không lối thoát. Nghĩ miên man, vu vơ để rồi thả hồn vào ly nước lạnh ngắt của một quán cafe trong buổi sáng năng nhẹ và âm u của khí trời oi bức mùa hạ.
Nhiều người nói rằng bi quan chỉ đem đến cho con người ta những ám ảnh, không đem lại một kết cục tốt đẹp nào cả nhưng ôi sao khó quá đi mất. Hỡi ôi số phận con người này, có một ai đó đã nói rằng: Cuộc sống này chỉ là tạm bợ. Tôi xác định được đó chính là chân lý, là lẽ sống, là tất cả cuộc đời nhưng sao mà tôi cứ như mãi bâng không vô định, một cách mơ hồ, nhẹ nhàng, những giấc mơ đến, vụt qua một cách nhẹ nhàng nhưng để lại trong con người tôi những hoài tưởng, có phải đó chính là ảo tưởng hay không, câu hỏi cứ lặp đi lặp lại để rồi tôi lại ngẫm nghĩ, nghĩ đi, nghĩ lại mơ hồ. Những đêm vắng vẻ trong lòng hồi tưởng, những gì đã qua, đã đến, giọt nước mắt bâng quơ trôi dạt theo những cơn mưa mùa hạ cứ thế tuôn chảy...thật nhiều, nhiều đến nỗi tôi không thể nào điều khiển hay khắc chế dòng cảm xúc của mình.
Thế là hôm nay, đã là ngày 27 tháng 5 rồi, tôi không biết trong tôi có những gì đã xảy ra, hay là tôi buông xuôi tất cả, bỏ mặc đi tất cả cho nó cứ đi theo trật tự mà nó vẫn đang diễn ra, tôi không làm được, không thể nào làm được...tôi kiềm nén tất cả, che dấu cảm xúc của mình, để rồi nước mắt lại rơi, rơi nhẹ nhàng trên mí mắt, tôi lại muốn nó chảy ngược vào lòng.....