Giữa muôn vàn những nghịch cảnh của cuộc đời đầy cạm bẫy này, con người dường như đã và đang phải đối diện với chính bản thân, với chính cái bản ngã tội lỗi mà họ đã tạo ra một lớp bọc vô hình che đậy lại.
Tôi viết lên những dòng này với một mớ tâm trạng hỗn độn, buồn vui lẫn lộn đan xen vào nhau. Buổi chiều buồn của Huyện Giồng Trôm tỉnh Bến Tre nơi tôi đang sống đây thật không dễ chịu chút nào. Khung cảnh được bao bọc bởi những tàn cây xum xuê xung quanh nhà thờ như gợi lại một miền đất đầy hoang vu hiu quạnh. Trong dòng suy nghĩ miên man ấy, chợt nhớ về một người, người con gái đầy vẻ bí ẩn với nước da ngâm đen càng thêu dệt thêm sự buồn bả của mọi vật xung quanh tôi. Không còn đâu đó tiếng gió thổi xào xac của trời SG nơi xưa ấy, cũng không còn những tiếng rao của gánh hàng rong thửơ nào thay vào đó chính là sự tỉnh lặng mịt mùng của một buổi chiều dài vô tận.
Tiếng chuông Nhà Thờ khẽ ngân vang rộn rã, từng dòng người đi lại trên con phố nhỏ bé cách xa nơi tôi đang cư trú khoảng 2km, họ tất bật, vội vàng với chính họ, trong những công việc họ đã và đang thực hiện. Mặc kệ những thói quen vô tình của lũ trẻ ngây dại ở một nơi xa vắng cách đây chừng 3h đi đường, tôi mặc kệ để trở về với thực tại đến phũ phàng nơi mà chỉ một làn gió nhẹ cũng vô tình đánh rơi chiếc lá non bên sân mái hiên.
Trong cái vô tình ảo tưởng ấy, trong đầu chợt nảy ra ý tưởng táo bạo với hàng loạt những câu hỏi ngớ ngẩn cũ rích không lời giải đáp: Tôi là ai ? Tôi đang làm gì ? Tôi đang sống thật sao ?
Những giấc mơ vội vàng,...vội vã....tĩnh mịt...Tôi mơ về nơi bình an trong con người, bình an của cuộc đời miền tây, con người miền tây...