Hắn vội vàng quay lưng đi, không nhìn lại, trong thâm tâm hắn như một kẻ điên loạn. Hắn mơ màng trong sự thật mà hắn đang đối diện. Dòng người tấp nập, cứ đến rồi lại đi như không còn một dấu vết. Hắn cố gắng tìm cho mình con đường mà hắn đã lựa chọn và tự hỏi rằng đó có phải là những gì thật đúng đắn hay không. Trong tai, những âm điệu vang lên của bài nhạc Baroque mà hắn vẫn thường hay nghe như vội vàng và thúc giục hắn dừng lại, dừng lại khỏi những sai lầm mà hắn đã mắc phải nhưng sao hắn vẫn không thể làm được. Một giấc mơ oái ăm điên cuồng nhưng cứ mãi đeo đuổi hắn mỗi khi hắn nhắm mắt lại. Những giọt nước mắt tiếc thương của những người thương yêu hắn ôi nghe sao mà não lòng, hắn nuốt nước mắt của mình vào tim, cố gắng không nấc lên một tiếng nghẹn ngào, chạy thật nhanh khỏi những điều oan nghiệt mà hắn sẽ phải đối diện...
Cách nơi hắn đang tồn tại chừng 300km đường xe đi, lại một cảnh tượng bi đát đã xảy ra. Hắn thổn thức với những suy nghĩ mông lung của mình và chợt vang hét vang lên một tiếng thật lớn. Hắn ngất đi, ngã sụp xuống, bao nhiêu hy vọng giờ đây đối với hắn chỉ là một giấc mơ, giấc mơ tàn nhẵn đã không cho hắn một cơ hội để làm lại, hắn phải đối diện với những gì hắn đã gây ra....
Từng đêm hắn cầu mong và thầm vang vọng câu hát "Gọi giấc mơ về...". Giấc mơ khi xưa ấy của hắn đã bị dập tắt bởi những dị nghị mà phận làm người phải đối diện, hắn muốn chống chọi lại bằng tất cả khả năng của mình nhằm cứu vớt một hy vọng mong manh...