Chuỗi ngày buồn kéo dài mãi không ngưng, tìm đâu ra cái hướng đi của những cuộc đời. Ngày đầu tuần đến với tôi sao mà bình thường đến thế chứ. Không xa lạ, không bất ngờ, diễn ra một cách tự nhiên và thầm lặng. Hôm nay, ngày 29.06 tại đất Sài Gòn, tôi ở đây viết lên những dòng chữ này.
Trên kia những đám mây trôi nhẹ nhàng, từng cơn gió thôi vuốt qua làm lòng tôi them xao động. Báo hiệu một ngày đầu tuần hứa hẹn đến với tôi với thật nhiều điều mà tôi không thể ngờ cuộc. Tìm kiếm mãi cũng không thấy, chờ đợi mãi cũng chẳng đến, thế mà đã đến, đến thật nhanh khiến cho lòng tôi rất đỗi vui mừng. Tôi đã vui, vui thật nhiều nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình quả đã là thật vô dụng và vụng về. Tôi đáng phải bị trách móc, tôi đáng phải bị chửi rủa, và tôi đáng phải bị chết.
Từng hồi, từng hồi kim đồng hồ trôi nhẹ nhàng và vô cảm. Thời gian đã qua đi thì không bao giờ ngừng lại, cứ trôi mãi trôi mãi không thôi. Trong không gian tĩnh lặng và sâu lắng, biết bao nhiêu sự kiện đã diễn ra trong tôi, có biết bao nhiêu cuộc đời đã phải ra đi một cách bi đát và câm nín. Số phận hẩm hiu của một đời người đã làm cho họ quên đi những hoài bão của mình, suốt năm, suốt tháng cứ mãi tìm kiếm trong vô vọng những điều không may để rồi khi mọi điều xảy ra thì ta mới nhìn lại, nhìn lại thì đã quá muộn màng, nhìn lại thì cũng đã không thể quay lại, cái vòng luẩn quẩn ấy cứ liên tục diễn ra hết đời này đến đời khác.
Mẹ thường bảo tôi, con phải luôn giữ gìn sức khỏe cho mình, đừng để đến khi nằm xuống thì tất cả những gì mình mong muốn nhất đều đổ vỡ. Mẹ ơi, mẹ có biết là con cũng muốn như vậy lắm chứ nhưng cuộc đời này đâu phải đơn giản như vậy đâu. Mẹ lo cho tôi nhưng mẹ có chịu lo cho mình đâu, mỗi sang thì mới 3 giờ mẹ đã dậy rồi, mẹ lo hết việc này đến việc khác, làm việc quần quật đến 11 giờ đêm mẹ mới ngủ. Sức mẹ đã không còn nhiều nữa, những cơn đau cứ đến bất chợt làm cho cái lưng mẹ đau, bàn tay của mẹ giờ đã không còn lanh lẹ như xưa nữa.
Nhưng tôi thì thế nào chứ, tôi đã giúp được gì để chia sẽ cho mẹ chưa, tôi đã giúp được gì cho các em tôi chưa, tôi chưa làm được bất cứ điều gì, tôi chưa làm được.
Hôm nay chính là ngày bổn mạng của 2 thằng bạn tôi. Không biết chúng nó giờ này thế nào rồi. Thằng Cường thì tôi đã gọi điện và chúc mừng nó rồi, còn thằng Hưng thì tôi cũng đã gọi hôm qua. Chắc là giờ này bọn nó cũng đã ngủ say rồi. Mong cho những kỳ vọng, những mong ước của bọn họ sẽ thành hiện thực và sẽ không như tôi, chỉ là kẻ thất bại, thất bại ngay trong chính bản than mình và thất bại trong cuộc đời….
Trong cái nắng oi bức của những ngày mùa hạ, tôi dường như cảm thấy mất mát một điều gì đó rất lớn đối với chính mình và tôi cũng không còn là chính mình nữa.
Ngày chủ nhật buồn như biết bao nhiêu người thường nói đến với tôi trong lặng lẽ và nhẹ nhàng. Giật mình thức giấc thì đã 10 giờ sáng rồi. Xung quanh không có ai cả, những thằng bạn chắc là đã dậy sớm và tận hưởng cho mình những ly cà phê mát lạnh ở trước phòng trọ. Cái lưng tôi như là đang đau lắm, tôi đứng dậy vươn mình một cách khó nhọc và lại nằm xuống vì hình như là tôi đã bị trặc lưng mất rồi. Vừa nằm vừa xoa bóp một lát tôi mới có thể ngồi dậy được. Tôi đón nhận ngày chủ nhật thật là không suôn sẻ một chút nào.
Sau khi xuống dưới rửa mặt và tắm rửa, tôi đến công ty thì kim đồng hồ đã chỉ 11 giờ trưa rồi. Vào công ty mà sao tôi như có một cảm giác buồn đến thế, cũng chỉ có mỗi mình tôi buồn lặng lẽ với chính mình cùng với sự vô cảm của những bức tường trắng xung quanh. Mở máy tính lên và bắt đầu công việc đang dang dở của mình. Nhưng tôi không tài nào tập trung được, cái đầu tôi cứ luôn nghĩ đến những điều tệ hại nhất, cùng cực nhất khiến cho lòng tôi thêm nặng trĩu và mệt mỏi. Không biết giờ này mọi người đang làm gì nhỉ, chắc là ai ai cũng đã có những dự định của mình trong ngày chủ nhật nắng oi bức này. Còn tôi thì vẫn như vậy, không có dự định, chỉ là sự vô định trong tất cả mọi ngày và ngày chủ nhật này cũng không ngoại lệ.
Rảo qua các tin tức thường ngày trên mạng cũng chẳng có gì đặc biệt cả, mà nói đúng hơn thì tôi không còn cảm thấy cái sự đặc biệt của nó nữa. Tâm hồn tôi, tâm trí tôi và cả thân xác tôi giờ đây đã không thể nào tập trung được nữa. Tôi đánh mất chính mình trong những cái gọi là bình thường nhất. Tôi đã làm gì để nên cơ sự như thế này chứ. Tôi có thể trách ai đây, chỉ có thể trách cứ bản thân mình thôi. Có lẽ tôi là một con người tồi tệ, cũng có thể tôi không bằng ai cả nhưng tôi luôn không mong muốn sẽ làm cho người khác buồn mình mà, tôi vẫn luôn làm tất cả để mọi người vui hơn mà. Có lẽ chính là cái cách nói của tôi không được trôi chảy lắm đã khiến cho sự hiểu lầm mỗi ngày một gia tăng. Nhưng tôi có muốn như vậy đâu chứ, tôi chỉ muốn tốt cho người khác thôi mà. Sao lại đưa đẩy tôi đến như thế này chứ, tại sao vậy, tại sao ???
Đâu đó ngoài đường vang vọng lên tiếng hát của một ca sĩ nào đó “hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi trở về cát bụi…”. Nghe những ca từ này tôi như chợt bừng tỉnh lại. Tôi cảm nhận được số phận con người rồi đây cũng chỉ là cát bụi mà thôi. Được cấu thành từ lòng đất để rồi lại trở về với lòng đất. Cái vòng luân chuyển ấy cứ mãi diễn ra một cách đều đặn và không ngừng. Và tôi cũng vậy thôi, cứ làm việc cho lắm, làm cho nhiều để rồi được gì đây chứ, chẳng được gì cả. Chỉ là con số 0 mà thôi. Ôi thôi cuộc đời này sao lắm trớ trêu và bi ai đến thế. Hay là tôi đã nhìn nhận cuộc đời như vậy nên không thấy được những điều đẹp nhất mà cuộc đời này mang đến cho tôi. Tại sao tôi lại không cảm nhận được.
Trước đây tôi đã sống rất vui kia mà, thế thì tại sao giờ đây tôi lại có cái nhìn đen tối về mọi chuyện như vậy….
Ngẫm nghĩ mãi tôi cũng chẳng lý giải được….tôi đã là như thế rồi, tôi bất mãn với chính mình…tôi hận chính mình….chính mình….
Ngồi trên máy tính với một cảm giác buồn vô hạn. Ngày thứ 7 cuối tuần trôi qua với rất nhiều sự thay đổi đã đến với tôi. Tất cả mọi chuyện cứ như tìm đến rồi lại ra đi một cách hững hờ và vô nghĩa. Tôi câm nín trong thinh lặng để rồi chợt tìm thấy sự phũ phàng cực độ.
Dòng người vẫn cứ thản nhiên qua đi như sức chảy của dòng nước không bao giờ cạn. Tìm đến bến bờ của sự tự do thoải mái trong tâm trí để hướng đến một tương lai tốt hơn sao mà khó đến thế. Ai đã đưa đẩy tôi đến mức này cơ chứ. Hay là chính tôi, chính tôi không thể vượt qua được sự khắc nghiệt của những gì mà thế giới này đem đến. Tôi đã trải nghiệm khá nhiều rồi nhưng tại sao chứ, tại sao lại cứ muốn đưa đẩy tôi đến vực thẳm không lối thoát và tìm được một cảm giác bình yên. Nhiều khi tôi bâng khuâng tự hỏi một mình - thế giới này là gì cơ chứ. Có biết bao nhiêu con người đã sống đã tồn tại trên thế giới này, đã có biết bao nhiêu người đã ra đi và khi nào là đến lượt tôi đây. Hay là tôi không chết - một ý nghĩ thật điên rồ đến trong tôi. Không – không thể như thế được. Tất cả đều phải chết, phải ra đi khi số phận của họ đã đến. Vậy thì khi nào đến lượt tôi đây, tôi phải đối diện với nó thế nào đây…..
Tôi đã gục ngã thật sự sao, tôi không thể đứng vững được hay sao, tại sao vậy, tại sao tôi lại tồi tệ đến vậy chứ. Tôi đã làm gì cơ chứ, sao tôi lại chán nản đến cùng cực như vậy. Tôi không thể cam chịu được, còn có rất nhiều người đang trông chờ vào tôi, còn có rất nhiều người hy vọng vào tôi và cũng còn có rất nhiều người muốn nhìn tôi đứng lên nhưng tôi dường như đã không thể, có một cái gì đó cứ níu kéo tôi lại, đưa tôi đến sự đau đớn của thể xác mà hằng ngày tôi phải trải qua cùng những lo toan bất định của đời sống tinh thần. Ai giúp tôi được cơ chứ, ai đây, ai sẽ giúp tôi vượt qua đây….
Sáng nay tôi tỉnh dậy lúc 6h, xung quanh không một bóng người. Công ty chỉ còn mình tôi sao. Tôi dần nhớ lại chuyện tối qua, ừ, tôi đã ngủ gật trên bàn phím đến tận bây giờ sao, lúc tôi mơ màng ngủ thì ngoài kia hình như những giọt mưa vẫn lác đác rơi nhẹ nhàng và vô chừng…Tôi loay hoay chuẩn bị và rời khỏi công ty đi về phòng trọ của mình tắm rửa mà quên luôn tắt máy tính…
Về đến phòng mọi người vẫn đang trong cơn ngủ say, tôi đi tắm.
…………………….
Những giọt nước rơi xuống làm tôi lạnh và tê dại đi. Tôi muốn quên đi mọi thứ, muốn tắm sạch tất cả mọi thứ, tôi muốn ngày thứ 7 sẽ không còn là một trong những chuỗi ngày buồn bất tận.
Trở lại công ty thì đã 8h20’ rồi. Tất cả mọi người đều đã đến đầy đủ. Thế là tôi đón nhận một ngày mới với tinh thần thật sảng khoái và trông chờ sự kỳ diệu sẽ đến với tôi. Nhưng tôi vẫn chưa thấy được, chưa thấy được nó đến với tôi đến tận bây giờ, tôi vẫn hoàn toàn tuyệt vọng, tuyệt vọng vô cùng….
Những ngày qua tất cả các phương tiện báo chí, truyền thông, truyền hình và cả thế giới ảo Internet đã đưa tin rất nhiều về sự ra đi đột ngột của Michael Jackson - một thiên tài âm nhạc trong nhiều thập kỷ qua. Sự ra đi đột ngột của anh đã làm cho tất cả mọi người đều như cảm thấy mất mát một điều gì đó rất lớn trong món ăn tinh thần của chính mình. Ngẫm nghĩ mãi tôi lại thấy buồn, buồn vô hạn cho số phận của một thiên tài âm nhạc vĩ đại. So với anh ta thì tôi chỉ như là một hạt cát bé nhỏ giữa lòng đại dương bao la bát ngát. Quả thật cuộc đời con người rất ngắn ngủi và không thể lường trước được những gì sẽ đến với mình.
Sau buổi họp sáng nay tại công ty, tôi ở lại công ty và tiếp tục với những công việc mình đang dang dở bấy lâu. Tất cả mọi người đều đã ra về và tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần với những dự định của mình. Còn tôi, tôi chẳng có dự định gì cả, tôi trông chờ trong tuyệt vọng và gán cái đầu mình vào tất cả mọi công việc của chính bản thân mình. Nhưng tôi không thể, tôi không thể…..
Trời đã bắt đầu mưa, mưa rơi nhẹ nhàng và cô đọng như những cơn mưa mà tôi vẫn thường cảm nhận.
Đồng hồ giờ đã chỉ 11 giờ tối rồi. Xung quanh cũng chẳng có ai, toàn là màu trắng của những bức tường và đâu đó tiếng đèn đám tang của một người quá cố đã ra đi…tôi cũng không chắc nữa hay đó là tiếng chuông chùa vẫn vang lên liên hồi vào những đêm thứ bảy tĩnh mịch và cô quạnh.
Cái bụng tôi giờ đã đói lắm rồi, tôi thấy mình cần phải kiếm cái gì đó để ăn, những ngày qua tôi không sao ăn được bất cứ cái gì nữa, mong là trong đêm khuya tôi sẽ không phải đói bụng để rồi lại nghĩ vu vơ đến những điều vô vọng.
Cái bụng tôi réo lên âm ỉ cùng với những giọt mưa rơi và tôi đi trong cơn mưa để rẽ vào một quán hủ tiếu gõ trên đường Lâm Văn Bền…