Tự do là ung dung trong ràng buộc !
Hạnh phúc là tự tại giữa khổ đau !

Khi bạn đọc 2 câu trên, nghe thì có vẻ như là mâu thuẫn và lệch lạc nhỉ nhưng nó đã chứa đựng một hàm ý thật sâu sắc và tinh tế. Tôi sẽ kẻ cho bạn nghe một câu chuyện này nhé.
Xưa kia, trong một vùng đất xa xôi, hẻo lánh của đất nước Ấn Độ cổ đại, có một nhà tu hành với một thiện chí và tâm linh thật vững vàng, sâu sắc. Ngài là niềm tin, là sức mạnh cho những ai muốn bước vào con đường tu trì, vượt qua biết bao nhiêu khổ ải và khó nhọc giữa cuộc đời thường nhật và lắm chông gai. Hằng ngày, với quỹ thời gian của mình, nhà tu như là có một cuộc sống thật khép kín trong cái tâm tĩnh lặng và cô quạnh của một con người dấn thân vào chốn thiền viện. Ngài quan niệm rằng "Đời là bể khổ", bể khổ của cuộc đời lắm thử thách và gian nan, và Ngày đã bỏ qua một cuộc sống với nhiều xa hoa và cám dỗ mà cuộc đời này đem đến với Ngài. Ngài sống với ý niệm, gạt bỏ mọi đều trên đời, vượt qua khổ ải trong chính con người mình, luôn làm cho tâm hồn tỉnh lặng và bình yên ở chốn Phật đường.
Chính vì lẽ đó mà Ngài nhận ra được "Chân thiện mỹ" chính là lẽ sống và đường đi trong chính con người Ngài. Thế nhưng cuộc đời đã không diễn ra như ý Ngài muốn, nó đã đem đến cho Ngài sự trớ trêu của những cám dỗ vô cùng mạnh mẽ mà người thường khó có thể chống cự lại được.
Vào một buổi sáng sớm bình minh, khi ánh mặt trời vừa ló dạng cũng là lúc một ngày mới bắt đầu trong đời. Ở nơi xa kia, 1 vị thí chủ với 1 vóc dáng người nhỏ nhắn, xinh tươi và diễm lệ đang bước vào Phật đường nơi vị tu trì này đang niệm Phật. Thế là chuyện gì đến cũng sẽ đến....

Còn tiếp....