Ánh nắng le lói từ khung cửa sổ khẽ chiếu vào cô bé, uể oải mắt nhắm mắt mở nghiêng mình, cuộn tròn cả thân hình mình vào chiếc chăn, lòng thầm trách móc cái ánh nắng mặt trời quỷ quái.
            Trên con đường rợp bóng những tàn cây rậm rạp che khuất ấy, cô bé bước đi trong mơ hồ mà không biết mình đang đi đến đâu. Mọi vật chung quanh đều tĩnh lặng, đâu đó một cơn gió nhẹ bừng thổi hất thẳng vào mặt cô bé, cảm giác lành lạnh giờ đây mới dần dần thấm vào tim gan, cô bé co ro, đôi bàn tay quắc lại, ôm lấy thân hình nhỏ bé của mình, tiếp tục bước đi giữa con đường rất thân quen ấy….
            Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu, mình đang ở đâu đây, chuyện gì đang xảy ra thế này, mọi người đi đâu cả rồi ??? Ánh sáng mỗi lúc một nhỏ dần lại, cô bé như một kẻ vô hồn, bước đi, bàn chân mệt nhoài… trong tiềm thức chợt vang vọng lên một câu nói của một kẻ mà cô nghe một giọng điệu rất quen mà vẫn chưa xác định được: “Mày sẽ phải trả giá, mày sẽ phải trả giá cho những việc mày đã làm….hahahahhahhha”.
            Như rơi vào một trạng thái hoảng loạn thật sự, cô bé ngất đi, ngã sụp xuống đất…

            “Sao mày lại làm như thế hả, tại sao, tại sao….?
            “Anh là ai, tôi có biết anh không ?”
            “Thật là giả dối, con tiện tì xấu xa, mày thật sự quên tau rồi sao ?
            “Tôi thật sự không biết, sao anh cứ mãi đi theo tôi thế này, làm ơn để tôi yên được không, tôi xin anh, tôi xin anh mà !”
            “Mày tưởng rằng tau sẽ bỏ qua dễ dàng cho những gì mày đã làm hả - Con đĩ, hahahahha….”
            “Tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì”.
            Chung quanh lại là một màn đêm bao phủ, không có chút ánh sáng nào cả, cái màn đêm thật lạnh cả người….
            Một tiếng thét lớn vang lên, cô bé giật mình tỉnh lại sau khi ngất đi mà vẫn chưa kịp hiểu rõ vì sao. Mình đang mơ sao, không… không…không thể là như thế chứ, hắn là ai chứ, tại sao hắn lại ám mình như vậy….mình đã làm gì sao. Những câu hỏi ấy liên tục thôi thúc và vây quanh lấy cô bé. Một thân hình mỏng manh tội nghiệp ấy đang phải gánh chịu sự giày vò cùng cực mà vẫn chưa hiểu tại sao. Nhìn xung quanh, vẫn là con đường rất quen thuộc, nhưng cô bé vẫn chưa thể nào xác định được phương hướng, mình đang làm gì thế này, có chuyện gì đã xảy đến với mình hay sao, anh hai đâu mất tiêu rồi, sao lại để mình trơ trọi như thế..
            Cố gắng gượng người, cô bé mệt nhọc đứng lên, không nhìn thấy chút gì cả, chỉ còn lại chút yếu ớt màu sắc của những bờ cỏ xanh ven đường. Lê đôi chân tiếp tục bước đi, cô bé muốn mình đi thật nhanh, thoát ra khỏi cái thực tại phũ phàng này, cô bé bắt đầu chạy, chạy thật nhanh nhưng dường như vẫn không có chút gì thay đổi cả, cô bé vẫn đang đứng yên một chỗ, tại sao lại thế này, tại sao, tại sao….
            Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, mỗi lúc một nhiều hơn, trong vô vọng….gào lên một tiếng thét thật thảm thiết, như muốn phá tan cái sự tĩnh lặng đáng nguyền rủa này, những dãy núi phía xa kia như muốn trêu chọc tâm hồn bé nhỏ ấy, vọng lại tiếng thét của cô bé, nghe thật đáng sợ, não nề…
Cơm khoe: tớ nhất trên đời
Phở rằng: tớ cũng tuyệt vời đấy nha!
Cơm là từ gạo mà ra
Phở cũng từ gạo nhưng mà… ngon hơn.
Cơm nhờ hương gạo mà thơm
Phở nhiều “nguyên liệu” nên thơm đủ mùi
Cơm ăn no bụng là thôi
Phở vừa no, lại muốn đòi ăn thêm
Cơm ăn hàng bữa nên quen
Phở thì thỉnh thoảng nên thèm, đương nhiên.
Cơm ngon, chẳng lọ mất tiền
Phở “thiu”, cũng phải bỏ tiền mà mua.
Cơm chân chất, chẳng đẩy đưa
Phở trang trí đẹp, dễ lừa mắt ai!
Cơm ngoan chẳng sợ tiếng tai
Phở tuy đẹp đẽ nhưng đầy hoài nghi
Cơm quen chẳng ngại ngần gì
Phở ăn dăm bữa tức thì ngán thôi
Phụ “cơm”, chớ phụ người ơi!
Cho dù thua “phở”, nhưng thời… an tâm