Nhanh quá, mình đến với nhau cũng nhanh, để giờ ra đi cũng thật chóng vánh... Em đã làm anh khóc ! Anh không thể giải thích nổi vì sao anh lại yêu em nhiều như thế, có thể đúng như người ta nói, theo tình tình phụ, trốn tình tình theo.

Để rồi con tim anh đang nồng cháy yêu em, mỗi khi nghĩ tới em nó lại thổn thức, mỗi khi gặp em lại đập những nhịp reo vui khiến anh hạnh phúc. Bây giờ nó chết lặng chẳng còn muốn đập nữa rồi…

Nước mắt anh lại rơi mất rồi, tình trạng này còn kéo dài đến khi nào nữa đây? Nếu cứ mỗi khi nghĩ tới anh em lại khóc... có lẽ em sẽ kiệt sức mất! Em đang làm gì? Em đang ở đâu? Em ở cùng với ai?… Anh ngốc quá phải không em, chẳng ai theo đuổi những thứ không thể thuộc về mình, vậy mà anh lại thế đấy…

Không biết có phải do số phận không, nhưng Em-một người mới quen, mới yêu lại có thể làm được điều mà gia đình, bạn bè anh không làm được. Em thực sự quan trọng với anh lắm em biết không?

Anh yêu anh rất nhiều, thực sự rất nhiều, anh muốn níu kéo em lắm nhưng anh không biết phải níu giữ em bằng gì nữa… Tình yêu và sự chung thủy thôi dường như là chưa đủ phải không em? Thứ em cần nhất thì anh lại không có được, anh thật đáng trách... nhưng không sao, chẳng thà như thế còn hơn anh phải thấy em đau khổ, vì yêu không phải là được yêu mà được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc mà, sẽ rất khó khăn và vật vã đây!

Quên em có lẽ là một việc sẽ vô cùng khó đối với anh đấy. Anh rất hay ngắm nhìn em em biết không? Làm sao anh quên được nụ cười ấy khi cười đùa cùng em, làm sao anh quên được đôi môi ngọt ngào ấy khi hôn em, anh phải làm sao để quên đôi mắt âu yếm của em bây giờ?

Có lẽ em sẽ cười khẩy và nói anh hâm, chẳng đọc hết những thứ vô vị này. Nhưng anh mặc kệ, ngồi và viết ra đây cũng tựa như anh đang tâm sự với chính anh vậy, anh nhớ em quá! Cảm giác nhớ nhung xen lẫn đau đớn này khó chịu lắm em à ! Anh biết làm sao để vượt qua được nó đây?

Từ giờ anh thực sự thấy sợ chữ "yêu" rồi đấy, thần kinh của một người tốt đến bao nhiêu để phải chịu nỗi đau tương tự thế này? Anh không về lại cái lớp vỏ cũ nữa đâu, anh sợ lắm rồi. Có lẽ từ giờ anh sẽ là người trầm tính, ít nói, cười nhưng không hết mình được, nhưng anh không sống giả tạo nữa đâu, chính vì nó mà con người anh nếu như không có em thì không tự đứng trên đôi chân của mình được đấy, phải vứt bỏ nó đi thôi, phải cố gắng lên chứ nhỉ!

Sao anh lại nhớ em thế này chứ? Từ nãy tới giờ mà nỗi nhớ ấy dường như càng tăng lên vậy... Anh muốn đọc tin nhắn của em , rằng anh say đấy em đừng để ý, anh vẫn yêu em mà... có hay không một giấc mơ thứ 2 như thế ?

Thực là anh nhớ em, anh nhớ em, anh nhớ em lắm… anh không chịu nổi khi cứ nghĩ tới mình đã là 2 người xa lạ, mỗi người một thế giới riêng. Anh phải làm sao bây giờ đây? Hạnh phúc quả thật là một thứ mong manh dễ vụt mất, anh để mất nó mất rồi, những tháng ngày tới anh sẽ chỉ là cái xác không hồn.Anh phải đối mặt với nó ra sao đây, sự sống của anh đã không còn nữa vì lẽ sống của anh chính là em mà! Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...

Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...
Em đã đến, đã ươm trong tim Anh mầm sống của thương yêu, không một chút ngại ngần Anh đã nuôi nấng nó...Nó lớn lên trong Anh từng ngày, chưa kịp đơm hoa đã bị cơn bão đời đánh đổ gục...Giờ đây, chỉ là hoang tàn, là đổ nát, là xác xơ...Anh bơ vơ, thèm khát những yêu thương đã tan biến...Nhưng, có một điều Anh biết rằng, Em sẽ mong Anh tìm được mầm sống mới, mong Anh vượt qua cơn bão lòng để đứng vững, để còn có ngày gặp lại Em và mỉm cười, nụ cười thân thương cho những kỉ niệm, đã một thời chúng ta có được...

Có người bảo rằng, yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thật sự phải do mình mang lại...Anh hiểu điều đó, nhưng bây giờ, với Em Anh không thể nữa rồi. Nhưng chắc chắn với Em một điều, ở một nơi xa xôi nào đó, Anh luôn nhìn về phía Em, luôn cầu chúc cho Em yên vui bên người mà Em đã chọn...Và một ngày, Em đọc được những dòng này, hãy mỉm cười để Anh an vui.

Anh thực sự yêu em và anh không thể coi em là một người bạn, một người em gái như em muốn. Với anh, em mãi mãi là một người yêu. Anh không dám đối mặt với em, không phải vì anh hèn nhát mà là vì anh không thể kiềm chế nổi tình yêu của mình mỗi khi gặp em, anh không chịu nổi cảnh em ở trong vòng tay người khác...

Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ. Ngày em đến với anh, anh biết cả anh và em điều đã từng trải qua những cuộc tình cay đắng, đều đã bị người yêu bội bạc, đều là những người nghiêm túc và tôn trọng nhau trong tình yêu. Chính vì sự đồng cảm đó mà dường như trong trái tim anh, em dần dần thay thế người con gái ấy.


…Chia tay… không quan trọng là ai nói lời chia tay trước… không quan trọng ai bỏ và ai là người bị bỏ... chỉ là cuối cùng thì cả hai vẫn phải xa nhau… chỉ là cuối cùng thì vẫn có nỗi buồn và nước mắt! Nghĩ một cách lạc quan, người ta tự an ủi nhau rằng: “Mỗi một kết thúc chỉ là bắt đầu cho một sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn"… Ngụy biện!... Để khởi đầu lại sau mỗi một kết thúc, thì cũng đã phải trải qua rất nhiều nỗi đau rồi… con người ta cần thời gian để nguôi ngoai… cần thời gian để nhìn lại… cần thời gian để định hướng… và cần thời gian để bắt đầu lại từ đầu… Nỗi đau vẫn là nỗi đau, kỉ niệm vẫn là kỉ niệm, chỉ là ta tạm thời cất nó đi, tạm thời không chạm vào nó để không bị đau thêm nữa mà thôi

Đây là bức thư tình đầu tiên anh viết cho em, đáng tiếc đó lại là bức thư cuối cùng. Anh vốn không biết viết thư, nhưng anh không thể kìm nén những cảm xúc trong mình. Anh thực sự mong em hạnh phúc. Xin trả lại em một tình yêu mà có lẽ không bao giờ anh dành cho ai như vậy được nữa. Tạm biệt em, người con gái mà anh yêu nhất. Bài thơ này, anh viết chỉ để tặng riêng em, em còn nhớ không em?

Khẽ đặt lên môi một nụ hôn
Vương vấn lại một mối tình trong trắng
Dường như yêu đã ở thời xa vắng
Để bây giờ nếm trái đắng khi yêu

Khóc vì em, anh đã khóc rất nhiều
Nhưng không đủ để tắm đi khát vọng
Bao đam mê bụi trần ai nóng bỏng
Để bây giờ đau đớn xót xa lòng

Giấc mơ nào chỉ có mỗi màu hồng
Chuyện tình yêu lại càng là không thể
Yêu được em đã là điều không dễ
Được em yêu lại là điều càng không thể phải không em Tôi yêu em và chỉ biết yêu em
Yêu ngây thơ dại khờ và ngu ngốc
Trên đường tình chỉ mình tôi cô độc
Vẫn mỉm cười vì tôi quá yêu em

Còn tiếp.....
Em ạ, bây giờ Em đang làm gì, đang hạnh phúc, đang đắng cay hay đang sống bình lặng như mặt hồ thu trong tim Anh...Đã có lúc, Anh tưởng mình không thở nổi, không còn sinh lực để mà đứng, không thiết tha...Vì một lẽ, Em đã xa Anh, mãi mãi...Anh đã không tin vào đôi tai mình khi Em bảo: Mình chia tay Anh nhé, không tin vào đôi mắt mình khi nhìn Em đi bên người khác...
Không còn Em, không còn những phút giây nồng nàn thương yêu, không còn cảm giác khấp khởi khi nghĩ về Em, nghĩ về những giờ phút sắp được bên Em, được ôm Em vào lòng...Không còn Em, Anh không còn hơi ấm, không còn những phút giây yếu mềm khi Em bật khóc, không còn những chiếc hôn nồng nàn...Không còn Em, Anh đau đớn đến tê dại, Anh lạnh giá bờ vai bên hiên xưa trong cơn mưa thu lất phất...Không còn Em, những kỉ niệm giờ lại là nỗi ám ảnh trong tim Anh, trong đôi mắt thất thần. Những bước chân Anh lại trĩu nặng hình bóng Em, những giây phút Anh đánh rơi mình. Trong Anh, giờ là bề bộn nhớ thương, là những cơn mê sảng thầm gọi tên Em...
Em đến bên Anh như món quà mà thượng đế đã ban tặng, nhưng Anh không thể, không thể giữ nổi. Những thương yêu, những vụng dại giờ chỉ là quá khứ...Anh chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh xa xôi, một ngày nào đó Em ra đi, điều đó giờ là sự thật, một sự thật quá đắng cay...Bởi Anh yêu Em bằng cả trái tim, bằng cả cuộc đời mình, bằng những gì Anh có thể...Anh đã không khóc mà chỉ thấy nhạt nhòa nơi khóe mắt, Anh không gục ngã mà bước cứ xiêu vẹo...Anh, có đáng thương không!?
Đã nhiều lần Anh đi tìm câu trả lời nhưng hoàn toàn vô vọng, lòng lại trĩu nặng, hồn Anh lại lạc vào cõi xa xôi, nhẹ tênh và hoang dại...Anh lại mê sảng, những tiếng gọi chìm vào bóng tối, nơi ấy biết có còn Em, còn một tia sáng dành cho Anh...Những giây phút được bên Em Anh đã sống bằng hết những nhớ nhung sau những ngày xa cách...Những lúc không nhận được hồi âm, là những lúc âu lo lại ùa về trong Anh, nhưng Anh nghĩ Em bất đắc dĩ phải làm như thế bởi Em còn gia đình, còn việc học và còn nhiều thứ khác. Anh yêu Em, nhưng chưa bao giờ Anh nghĩ là mình sở hữu Em, không vồ vập, không đắm đuối, điều đó có phải là lỗi của Anh không? Có lẽ Em không hiểu rằng dù rất yêu Em nhưng Anh lại muốn Em cảm nhận tình yêu Anh thật nhẹ nhàng...
Em ạ, cuối cùng thì Anh cũng đã tìm ra câu trả lời cho sự đỗ vỡ yêu thương, Em đã quá yếu lòng, Em đã không chịu đựng nỗi cảm giác thiếu thốn khi xa Anh, không đủ vững chãi để đối mặt với nỗi cô đơn. Anh đã thất bại, thất bại thật sự khi niềm tin Anh nuôi nấng đã không còn nguyên vẹn như ngày nào...Em đã đổi thay hay xa cách làm trái tim Em nguội lạnh...Đã quá nhiều lời về Em, Anh không tin hay Anh cố gắng làm Em thay đổi...Tất cả, tất cả đã tan tành rồi, không cứu vãn được nữa...

Còn tiếp...