Từng giọt mồ hôi rơi rớt xuống bàn phím rồi đọng lại với biết bao nỗi niềm thầm kín vô hạn. Hôm nay đã là ngày 13/08/2009 rồi. Thế là tháng tám đã trôi qua gần nữa tháng rồi đây. Nhớ lại những ngày tháng tám của những năm đó, tôi như chìm vào một quá khứ đầy rẫy những kỷ niệm khó quên. Cứ mỗi chiều đến, tất cả mọi anh em trong nhà tôi lại bắt đầu công việc của mình đó là làm bánh tiêu. Cho đến tận bây giờ khi nhắc đến loại bánh này tôi lại như rất muốn quay trở lại ngày trước để được thưởng thức cái vị ngọt ngào của miếng bánh do chính tự tay anh em tôi, mẹ tôi, ba tôi làm nên. Và tôi lại là người đi bán bánh. Với một thằng nhóc mới chỉ học lớp 8, lớp 9 như tôi hồi đó thì dường như là tôi không có nhiều suy nghĩ lắm. Tôi vẫn còn nhớ như in tiếng rao của mình "Ai mua bánh tiêu không ?" Tiếng rao cất lên không mạnh mẽ lắm những cũng đủ để mọi người có thể nghe được giọng nói của tôi. Mỗi ngày tôi bán không được nhiều bánh lắm chỉ khoảng chừng 30 - 40 cái bánh mà thôi. Có những hôm trời mưa rất lớn, mẹ bảo với tôi là hôm nay đừng đi nhưng với tôi thì dường như nó đã thành thói quen của mình rồi, tôi vẫn cứ đi. Với chiếc bao trùm ở trên để che cho bánh khỏi ướt tôi bước đi qua tất cả mọi ngõ ngách trong từng khu xóm của mình. Mỗi lần có người gọi "Bánh tiêu", tim tôi như run lên, cứ như là mình đã làm một chuyện gì đó rất lớn vậy. Có lần tôi đi bán bánh mà người ta lại cho tôi trái cây ăn nữa chứ. Với tiếng gọi bánh tiêu của rất nhiều người, cả những đứa bạn của tôi nữa, thì dường như nó đã đi sâu vào trong tâm trí tôi và tôi thật sự hãnh diện vì điều đó.
Có một vài đứa bạn thấy tôi đi bán như vậy thì có vẻ như chúng khinh tôi thì phải, chúng nhìn tôi một cách rất mỉa mai để rồi gán luôn cho tôi cái biệt danh "bánh tiêu" từ lúc nào không biết. Nhưng với tôi, đó chính là niềm vui, niềm hạnh phúc của một đứa trẻ đã có thể làm được được một điều gì đó cho mình, cho gia đình mình và cho cả ba mẹ tôi. Tôi cảm thấy rất tự hào.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng cứ mỗi lần nhớ đến những xúc cảm ấy thì tôi lại tự mình mỉm cười trong sự hạnh phúc vì mình đã có thể bỏ mặc qua những tiếng cười đùa vô tâm của những con người xa lạ cũng như những đứa bạn đã cười tôi.
Tiếng gió rít nhẹ qua tai khiến tôi giật mình tỉnh giấc...tôi đang tìm cho mình một cõi đời bình yên không bờ bến đợi...
Ngay chính trong cái thời điểm mà tôi gần như đã có thể đứng dậy được, trong cái giây phút tôi tìm lại được chính mình thì tôi đã lại bị hụt hẫng và suy sụp. Tôi như không còn chỗ dựa vững chắc nữa rồi. Tôi chóng vánh trở lại với cái nỗi buồn mà tôi đã cố quên đi, tôi lại bị cuộc đời này thách thức nữa hay sao. Sao con người lại thế nhỉ, tại sao lại muốn chống lại tôi, xô ngã tôi khi tôi đứng dậy để đi, để vươn mình ra khỏi bóng đen của nỗi cô đơn buồn tủi. Thế giới đem đến cho tôi những gì, tôi ngẫm nghĩ và chờ đợi, tôi đi tìm sự vô vọng đã đốt cháy chính tôi.
Ngỡ ngàng thay là tôi đã không còn sức phấn đấu nữa, tôi tuyệt vọng vô cùng. Tôi muốn ra đi, tôi muốn làm thật nhiều chuyện, nhiều việc để quên đi tất cả quá khứ, quên đi những cái bóng đen đã muốn vùi dập lấy tôi. Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng trên cuộc đời này vẫn còn có tôi, tôi vẫn chiến đấu không mệt mỏi để đi đến cái đích cuối cùng của bản thân mình và để vì những sự kỳ vọng của một ai kia đã dành cho tôi, những người thân với tôi và cho chính những người chưa từng biết đến tôi. Những âm thanh của bài ca "Còn Lại Một Mình" vẫn cứ vang mãi trong tâm trí của tôi, nó như da diết trách móc một cái sự thật phũ phàng của những tâm hồn tuyệt vọng để rồi đâu đó rơi rớt lại những cảm xúc bi thương của kẻ bị cuộc đời nguyền rủa. Mãi mãi trong tôi vẫn không thể nào quên được, tôi ngỡ ngàng, tự vấn và trách bản thân mình. Tôi trách chính tôi, chính cái số phận của mình và trách móc những gì mà tôi chưa thể làm được. Mọi thứ cứ như muốn nhảy bổ vào tôi, cướp đi của tôi sự tự tin, niềm kiêu hãnh và đem đến cho tôi nỗi bi đát tột cùng.
Nhắm mắt lại, tôi thấy biển, mở mắt ra tôi thấy cát, đi trên đường, tôi cảm giác cô đơn. Ngồi uống nước tôi thấy cổ họng đắng nghẹn, ăn miếng cơm tôi tưởng chừng đá sỏi. Hãy cho tôi cái cảm giác của cuộc đời, hãy đem cho tôi ly nước lạnh để tôi cảm nhận hương vị thật của kẻ khát nước để tôi vươn lên, bước ra khỏi cái bóng ma đầy bí ẩn và chết chóc...
Tôi nhớ đến nhiều chuyện, nhiều thứ và tôi nhớ đến em. Em đã đi, đi thật rồi. Nhưng tôi tin rằng ngày em trở lại, em sẽ giúp tôi giải quyết tất cả mọi chuyện. Tôi sẽ cố gắng chờ đợi vì chính em...
Vội vàng tôi tìm cho mình một cái tên, vội vàng tôi đi tìm, tìm mãi để rồi tôi rơi vào cái không gian vô định của sự giằng co mà tôi không thoát ly được. Là gì cơ chứ, là ảo tưởng, là mơ hồ hay đó chính là nỗi cô đơn của kẻ đã vội vàng.
Đã từ lâu rồi tôi không còn xác định được một cách chính xác và rõ ràng nhất đối với những sự vật hiện tượng xảy ra trong tôi, đối với những gì đã đến, đã đi tôi như bị cuốn theo dòng chảy của niềm đau thương tột cùng. Hôm nay đã là ngày 09/08/2009 rồi. Thời gian sao cứ trôi nhanh như vậy nhỉ. Tôi đón nhận ngày chủ nhật với nhiều cảm xúc lạ lùng. Vui buồn lẫn lộn cho đến khi tôi ngồi nơi đây, viết nên những dòng tâm sự này thì tôi đã có thể biết được rằng hôm nay tôi cũng chẳng khá hơn ngày hôm qua chút nào cả. Có một câu nói mà tôi cảm thấy rất hay nhưng tôi vẫn chưa thể nào thực hiện được được: "Phải làm sao để ngày hôm nay phải hơn ngày hôm qua nhưng không bằng ngày mai...". Tất cả mọi chuyện tôi gặp phải dường như đều rất thuận lợi nhưng nó lại là một thử thách cho tôi. Tôi đã cố gắng để làm thật tốt nhưng đến một lúc nào đó thì nó lại phản bội lại chính tôi. Tôi nhớ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều nhưng như là có một quy tắc vậy. Cứ lẳng lặng đến rồi lại ra đi một cách nhẹ nhàng nhưng đã khiến con người ta đau buồn tột độ. Sự cố gắng của một con người như là không có giới hạn thì phải, tôi như mâu thuẫn với chính mình, với mọi sự, mọi thứ đến với tôi.
Trong cái khoảng không gian lặng lẽ ấy, tôi đã cố gắng đứng dậy, tìm đến bến bờ của sự bình yên trong tâm trí của mình. Ước gì tôi có thể quên đi tất cả, quên để rồi tôi lại nhớ đến, để rồi tôi lại rơi vào khoảng trống vắng của gió, của mây và của chính cái vô tâm hờ hững của mọi người. Có lẽ là vì tôi chính là tôi.