Rời căn phòng bé nhỏ của mình, hắn bước từng bước một, nhẹ nhàng tiến vào cái nơi mà dường như đã quá quen thuộc đối với hắn rồi. Đâu đó tiếng loa phát thanh vang lên từng điệp khúc mang tên hắn. Đã đến lúc thật rồi.
9 mũi thuốc tê đã được tiêm vào, nhưng sao cái cảm giác đau đớn ấy vẫn không buông tha cho hắn, hay là vì hắn quá yếu đuối chăng, tận mắt chứng kiến từng động tác của ông bác sĩ, lòng hắn như thắt lại, mỗi đường chỉ khâu vào như những mũi kim cứ đâm mãi không thôi vào lồng ngực, nhói lên một cơn đau khủng khiếp. Hắn ngất đi, không còn cảm giác đau đớn nữa, thay vào đó là một trạng thái mê man vô cùng tận mà hắn trải qua. Tiềm thức hắn vẫn nghe đâu đó vang lên giọng nói của những người bác sĩ, y tá vây quanh lấy hắn. Chợt mơ hồ, hắn như bay bổng vào một bầu trời đen kịt, không còn cảm giác gì nữa rồi.
Giật mình tỉnh giấc, hắn đã được chuyển đến phòng hồi sức, khẽ mở đôi mắt một cách mệt nhoài, cơn đau vô tình lại ùa vào trái tim như không còn một chút máu của hắn, cảm giác lành lạnh giật liên hồi cùng với sự đau đớn mà hắn đang trải qua. Cố gắng nắm chặt đôi bàn tay gầy gòm ốm yếu của mình, hắn thấy đỡ hơn phần nào và mở đôi mắt của mình lớn hơn tí nữa....