Cứ ngỡ rằng sau 1 thời gian dài nghỉ ngơi, không làm gì cả, tôi có thể vượt qua được nhưng càng ngày những điều mà tôi không thể diễn tả được nó lại một lớn hơn, đó chính là những nỗi niềm không tên, không tuổi, không có giới hạn. Cứ trải dài theo năm tháng, ngày qua ngày, một lớn lên trong con người tôi. Tôi cố gắng vùng ra khỏi giới hạn thường ngày để đi lên nhưng chúng cứ lan tỏa như đám mây chiều mùa hạ nóng bức và đầy ngột ngạt.
Mỗi một biến cố, sự kiện diễn ra như đã được báo trước, có lẽ tôi cảm nhận được nhưng khi đối diện tôi lại phải hối tiếc, không hiểu sao nó lại như vậy nữa, tôi cố đi, cố bước, thật nhanh để ra khỏi bóng tối ấy mà lại không thể nào ra được. Những giấc mơ không tên cứ đến với tôi từ trong giấc ngủ, tôi phải làm gì đây chứ, bóng đêm phủ xuống cũng là lúc tâm hồn tôi như bị cất đi, để cho tất cả mọi cảm giác đen tối vây quanh tạo nên một hàng rào thép chận lại những nẻo đường đưa tôi thoát ra khỏi đám mây u ám đó.
Mấy ngày nay thời tiết quả là khắc nghiệt thật. Trời nóng bức khó chịu vô cùng, ở một nơi nào đó, những cơn mưa cứ liên tục rơi, rơi mãi tạo nên cảm giác giá lạnh nhưng dễ chịu hơn. Còn tôi, tôi mong có một cơn mưa nhỏ, nhẹ nhàng thì nó lại không đến, bầu trời nhiều lúc chuyển mưa, gió rất mạnh nhưng rồi chúng lại xua tan đi những đám mây ấy, bầu trời trở lại với một không khí nóng nực khiến cho lòng tôi thêm ray rứt.
Có biết bao nhiêu con người điêu đứng vì những cơn gió như vậy chứ, đất đai trở nên khô cằn, mùa màng như vậy đã là báo hiệu một năm khóc không ra nước mắt của những nông dân nghèo khổ, họ vất vả bao nhiêu thì giờ đây, hằng đêm cầu nguyện cho thời tiết ấm áp, dễ chịu hơn thì lại....Có phải là quá bất công không vậy ? Tôi tự hỏi với lòng mình, với cuộc đời, tại sao những số phận nghèo khó của những người quanh năm làm lụng cực nhọc để rồi lại đón nhận một thời tiết đáng buồn như thế chứ !