Đau khổ nhất của đời người chính là đứng ra cứu vớt một người chưa thật sự cần đến sự giúp đỡ của mọi người. Họ cho rằng cuộc sống qua dễ dàng đối với họ. Khi khó khăn là có người đứng ra cứu giúp. Tư duy bộ não của họ bị giới hạn bởi hạn chế tầm nhìn. Họ không thể nào phát huy được hết khả năng thật sự của mình. Cứ kêu cứu là có người giúp mình. Cuộc đời đơn giản thế thật sao.

Con người ta nếu không thiên qua đau khổ, những thất bại thật sự lớn thì thật khó có thể cảm nhận được cuộc sống đã ban cho họ quá nhiều điều tốt đẹp mà họ không hề biết giữ gìn và trân trọng. Để rồi khi mất đi rồi lại hối tiếc những gì đã qua. Họ đổ thừa cho số phận mình, cho người khác, cho hoàn cảnh mà không bao giờ chịu thừa nhận những cái tất yếu đó của cuộc sống. Họ mong muốn một sự bằng phẳng đến với cuộc sống của họ, họ sợ thất bại, sợ khó khăn, sợ những điều lớn lao, phi thường nên đã khiến cho tư duy sáng tạo của con người bị bào mòn và chết dần theo thời gian và thói quen tư duy cũ.

Nếu nhìn nhận lại một thực tế, sự khớ khăn diễn ra trong cuộc sống này là điều không thể tránh khỏi. Vậy tại sao ta không sống cùng với nó, tìm ra cơ hội chính trong sự khó khăn đó. Mà thay vào đó họ lại than thân trách phận như vậy. Thế mới nói, ai cũng mong tìm đến sự thuận lợi mà lại không muốn sự khó khăn. Và như thế họ cho là cuộc sống sao quá bất công, không công bằng với chính họ.
Nhanh quá, mình đến với nhau cũng nhanh, để giờ ra đi cũng thật chóng vánh... Em đã làm anh khóc ! Anh không thể giải thích nổi vì sao anh lại yêu em nhiều như thế, có thể đúng như người ta nói, theo tình tình phụ, trốn tình tình theo.

Để rồi con tim anh đang nồng cháy yêu em, mỗi khi nghĩ tới em nó lại thổn thức, mỗi khi gặp em lại đập những nhịp reo vui khiến anh hạnh phúc. Bây giờ nó chết lặng chẳng còn muốn đập nữa rồi…

Nước mắt anh lại rơi mất rồi, tình trạng này còn kéo dài đến khi nào nữa đây? Nếu cứ mỗi khi nghĩ tới anh em lại khóc... có lẽ em sẽ kiệt sức mất! Em đang làm gì? Em đang ở đâu? Em ở cùng với ai?… Anh ngốc quá phải không em, chẳng ai theo đuổi những thứ không thể thuộc về mình, vậy mà anh lại thế đấy…

Không biết có phải do số phận không, nhưng Em-một người mới quen, mới yêu lại có thể làm được điều mà gia đình, bạn bè anh không làm được. Em thực sự quan trọng với anh lắm em biết không?

Anh yêu anh rất nhiều, thực sự rất nhiều, anh muốn níu kéo em lắm nhưng anh không biết phải níu giữ em bằng gì nữa… Tình yêu và sự chung thủy thôi dường như là chưa đủ phải không em? Thứ em cần nhất thì anh lại không có được, anh thật đáng trách... nhưng không sao, chẳng thà như thế còn hơn anh phải thấy em đau khổ, vì yêu không phải là được yêu mà được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc mà, sẽ rất khó khăn và vật vã đây!

Quên em có lẽ là một việc sẽ vô cùng khó đối với anh đấy. Anh rất hay ngắm nhìn em em biết không? Làm sao anh quên được nụ cười ấy khi cười đùa cùng em, làm sao anh quên được đôi môi ngọt ngào ấy khi hôn em, anh phải làm sao để quên đôi mắt âu yếm của em bây giờ?

Có lẽ em sẽ cười khẩy và nói anh hâm, chẳng đọc hết những thứ vô vị này. Nhưng anh mặc kệ, ngồi và viết ra đây cũng tựa như anh đang tâm sự với chính anh vậy, anh nhớ em quá! Cảm giác nhớ nhung xen lẫn đau đớn này khó chịu lắm em à ! Anh biết làm sao để vượt qua được nó đây?

Từ giờ anh thực sự thấy sợ chữ "yêu" rồi đấy, thần kinh của một người tốt đến bao nhiêu để phải chịu nỗi đau tương tự thế này? Anh không về lại cái lớp vỏ cũ nữa đâu, anh sợ lắm rồi. Có lẽ từ giờ anh sẽ là người trầm tính, ít nói, cười nhưng không hết mình được, nhưng anh không sống giả tạo nữa đâu, chính vì nó mà con người anh nếu như không có em thì không tự đứng trên đôi chân của mình được đấy, phải vứt bỏ nó đi thôi, phải cố gắng lên chứ nhỉ!

Sao anh lại nhớ em thế này chứ? Từ nãy tới giờ mà nỗi nhớ ấy dường như càng tăng lên vậy... Anh muốn đọc tin nhắn của em , rằng anh say đấy em đừng để ý, anh vẫn yêu em mà... có hay không một giấc mơ thứ 2 như thế ?

Thực là anh nhớ em, anh nhớ em, anh nhớ em lắm… anh không chịu nổi khi cứ nghĩ tới mình đã là 2 người xa lạ, mỗi người một thế giới riêng. Anh phải làm sao bây giờ đây? Hạnh phúc quả thật là một thứ mong manh dễ vụt mất, anh để mất nó mất rồi, những tháng ngày tới anh sẽ chỉ là cái xác không hồn.Anh phải đối mặt với nó ra sao đây, sự sống của anh đã không còn nữa vì lẽ sống của anh chính là em mà! Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...

Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...
Em đã đến, đã ươm trong tim Anh mầm sống của thương yêu, không một chút ngại ngần Anh đã nuôi nấng nó...Nó lớn lên trong Anh từng ngày, chưa kịp đơm hoa đã bị cơn bão đời đánh đổ gục...Giờ đây, chỉ là hoang tàn, là đổ nát, là xác xơ...Anh bơ vơ, thèm khát những yêu thương đã tan biến...Nhưng, có một điều Anh biết rằng, Em sẽ mong Anh tìm được mầm sống mới, mong Anh vượt qua cơn bão lòng để đứng vững, để còn có ngày gặp lại Em và mỉm cười, nụ cười thân thương cho những kỉ niệm, đã một thời chúng ta có được...

Có người bảo rằng, yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thật sự phải do mình mang lại...Anh hiểu điều đó, nhưng bây giờ, với Em Anh không thể nữa rồi. Nhưng chắc chắn với Em một điều, ở một nơi xa xôi nào đó, Anh luôn nhìn về phía Em, luôn cầu chúc cho Em yên vui bên người mà Em đã chọn...Và một ngày, Em đọc được những dòng này, hãy mỉm cười để Anh an vui.

Anh thực sự yêu em và anh không thể coi em là một người bạn, một người em gái như em muốn. Với anh, em mãi mãi là một người yêu. Anh không dám đối mặt với em, không phải vì anh hèn nhát mà là vì anh không thể kiềm chế nổi tình yêu của mình mỗi khi gặp em, anh không chịu nổi cảnh em ở trong vòng tay người khác...

Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ. Ngày em đến với anh, anh biết cả anh và em điều đã từng trải qua những cuộc tình cay đắng, đều đã bị người yêu bội bạc, đều là những người nghiêm túc và tôn trọng nhau trong tình yêu. Chính vì sự đồng cảm đó mà dường như trong trái tim anh, em dần dần thay thế người con gái ấy.


…Chia tay… không quan trọng là ai nói lời chia tay trước… không quan trọng ai bỏ và ai là người bị bỏ... chỉ là cuối cùng thì cả hai vẫn phải xa nhau… chỉ là cuối cùng thì vẫn có nỗi buồn và nước mắt! Nghĩ một cách lạc quan, người ta tự an ủi nhau rằng: “Mỗi một kết thúc chỉ là bắt đầu cho một sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn"… Ngụy biện!... Để khởi đầu lại sau mỗi một kết thúc, thì cũng đã phải trải qua rất nhiều nỗi đau rồi… con người ta cần thời gian để nguôi ngoai… cần thời gian để nhìn lại… cần thời gian để định hướng… và cần thời gian để bắt đầu lại từ đầu… Nỗi đau vẫn là nỗi đau, kỉ niệm vẫn là kỉ niệm, chỉ là ta tạm thời cất nó đi, tạm thời không chạm vào nó để không bị đau thêm nữa mà thôi

Đây là bức thư tình đầu tiên anh viết cho em, đáng tiếc đó lại là bức thư cuối cùng. Anh vốn không biết viết thư, nhưng anh không thể kìm nén những cảm xúc trong mình. Anh thực sự mong em hạnh phúc. Xin trả lại em một tình yêu mà có lẽ không bao giờ anh dành cho ai như vậy được nữa. Tạm biệt em, người con gái mà anh yêu nhất. Bài thơ này, anh viết chỉ để tặng riêng em, em còn nhớ không em?

Khẽ đặt lên môi một nụ hôn
Vương vấn lại một mối tình trong trắng
Dường như yêu đã ở thời xa vắng
Để bây giờ nếm trái đắng khi yêu

Khóc vì em, anh đã khóc rất nhiều
Nhưng không đủ để tắm đi khát vọng
Bao đam mê bụi trần ai nóng bỏng
Để bây giờ đau đớn xót xa lòng

Giấc mơ nào chỉ có mỗi màu hồng
Chuyện tình yêu lại càng là không thể
Yêu được em đã là điều không dễ
Được em yêu lại là điều càng không thể phải không em Tôi yêu em và chỉ biết yêu em
Yêu ngây thơ dại khờ và ngu ngốc
Trên đường tình chỉ mình tôi cô độc
Vẫn mỉm cười vì tôi quá yêu em

Còn tiếp.....
Em ạ, bây giờ Em đang làm gì, đang hạnh phúc, đang đắng cay hay đang sống bình lặng như mặt hồ thu trong tim Anh...Đã có lúc, Anh tưởng mình không thở nổi, không còn sinh lực để mà đứng, không thiết tha...Vì một lẽ, Em đã xa Anh, mãi mãi...Anh đã không tin vào đôi tai mình khi Em bảo: Mình chia tay Anh nhé, không tin vào đôi mắt mình khi nhìn Em đi bên người khác...
Không còn Em, không còn những phút giây nồng nàn thương yêu, không còn cảm giác khấp khởi khi nghĩ về Em, nghĩ về những giờ phút sắp được bên Em, được ôm Em vào lòng...Không còn Em, Anh không còn hơi ấm, không còn những phút giây yếu mềm khi Em bật khóc, không còn những chiếc hôn nồng nàn...Không còn Em, Anh đau đớn đến tê dại, Anh lạnh giá bờ vai bên hiên xưa trong cơn mưa thu lất phất...Không còn Em, những kỉ niệm giờ lại là nỗi ám ảnh trong tim Anh, trong đôi mắt thất thần. Những bước chân Anh lại trĩu nặng hình bóng Em, những giây phút Anh đánh rơi mình. Trong Anh, giờ là bề bộn nhớ thương, là những cơn mê sảng thầm gọi tên Em...
Em đến bên Anh như món quà mà thượng đế đã ban tặng, nhưng Anh không thể, không thể giữ nổi. Những thương yêu, những vụng dại giờ chỉ là quá khứ...Anh chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh xa xôi, một ngày nào đó Em ra đi, điều đó giờ là sự thật, một sự thật quá đắng cay...Bởi Anh yêu Em bằng cả trái tim, bằng cả cuộc đời mình, bằng những gì Anh có thể...Anh đã không khóc mà chỉ thấy nhạt nhòa nơi khóe mắt, Anh không gục ngã mà bước cứ xiêu vẹo...Anh, có đáng thương không!?
Đã nhiều lần Anh đi tìm câu trả lời nhưng hoàn toàn vô vọng, lòng lại trĩu nặng, hồn Anh lại lạc vào cõi xa xôi, nhẹ tênh và hoang dại...Anh lại mê sảng, những tiếng gọi chìm vào bóng tối, nơi ấy biết có còn Em, còn một tia sáng dành cho Anh...Những giây phút được bên Em Anh đã sống bằng hết những nhớ nhung sau những ngày xa cách...Những lúc không nhận được hồi âm, là những lúc âu lo lại ùa về trong Anh, nhưng Anh nghĩ Em bất đắc dĩ phải làm như thế bởi Em còn gia đình, còn việc học và còn nhiều thứ khác. Anh yêu Em, nhưng chưa bao giờ Anh nghĩ là mình sở hữu Em, không vồ vập, không đắm đuối, điều đó có phải là lỗi của Anh không? Có lẽ Em không hiểu rằng dù rất yêu Em nhưng Anh lại muốn Em cảm nhận tình yêu Anh thật nhẹ nhàng...
Em ạ, cuối cùng thì Anh cũng đã tìm ra câu trả lời cho sự đỗ vỡ yêu thương, Em đã quá yếu lòng, Em đã không chịu đựng nỗi cảm giác thiếu thốn khi xa Anh, không đủ vững chãi để đối mặt với nỗi cô đơn. Anh đã thất bại, thất bại thật sự khi niềm tin Anh nuôi nấng đã không còn nguyên vẹn như ngày nào...Em đã đổi thay hay xa cách làm trái tim Em nguội lạnh...Đã quá nhiều lời về Em, Anh không tin hay Anh cố gắng làm Em thay đổi...Tất cả, tất cả đã tan tành rồi, không cứu vãn được nữa...

Còn tiếp...
Đôi lúc khi vội vàng bước đi, hắn không bao giờ nghĩ đến cái cảm giác đến một lúc nào đó hắn sẽ nhìn lại. Không bao giờ và điều đó sẽ không bao giờ đến trong hắn. Nhưng đời đâu bao giờ là theo như ý mà hắn mong muốn. Luôn có những điều khiến hắn phải nhìn nhận lại, khiến hắn phải hối tiếc, phải buồn, phải rơi những giọt nước mắt đã không còn nhiều cho những cảm giác vô vị.
Ngã ba đường ấy hắn đã đi qua, bất chợt, lặng lẽ biến mất để rồi bao nhiêu cảm xúc dạt dào ùa về ngày ấy bây giờ. Có lẽ đó chính là cái kinh nghiệm, là lẽ sống mà hắn không nên một chút nào để phải giờ đây tràn ngập nỗi căm phẫn cho chính một cuộc đời tội lỗi mà hắn đã trải qua.
Những hạt mưa đầu mùa đã bắt đầu đến, cũng chính là lúc hắn cảm thấy sự quái lạ bắt đầu diễn biến trong tâm trạng hắn. Đôi lúc bừng lên như ngọn lửa sáng bất diệt tỏa ánh hào quang đến những góc khuất bí ẩn trong con người hắn, lại có những cơn mưa rào tuy nhẹ nhưng cũng đủ dập tắt đi ngọn lửa mà hắn vẫn hy vọng và mơ ước ấy. Vô vàn những diễn biến lạ lùng lướt qua con người bé nhỏ ấy, có biết bao nhiêu điều hắn phải giải quyết, phải chấp nhận. Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc thế nào đây, hắn cứ miên man trong những ý nghĩ mơ hồ ảo tưởng ấy.
Cuộc đời đã đem lại cho con người ấy không ít những niềm vui bất ngờ, những cũng đã trớ trêu cướp mất chính những mơ ước của họ. Ôi....một thế giới bi quan đến thế thật sao.

Nghĩ mà cũng nhanh thật, năm nay đã là năm 2011 rồi, thời gian sao cứ trôi nhanh đến thế nhỉ. Ngồi nơi đây mà tâm trạng cứ mãi để chỗ nào đó không biết. Sao cái tâm trạng luôn cảm thấy bất an cứ luôn ám ảnh mình như vậy, sao chưa khi nào thật sự hắn có một cảm giác thật bình yên trong tâm hồn cả. Mọi việc đến với hắn cứ như là một câu chuyện của một tác giả đã dựng sẵn, luôn có những tình tiết gây bất ngờ cho chính những con người trong cuộc và cho chính hắn. Hắn lại nghĩ có phải cuộc đời ấy như đang bị theo dõi đến từng chi tiết nhỏ của một máy quay cực nhỏ đã được đính đâu đó xung quanh hắn hay không.
Giờ đây hắn đang đứng trước một quyết định để tạo nên một bước ngoặc cho chính cuộc đời hắn. Quyết định thật khó khăn biết bao nhiêu. Nhưng nếu không có quyết định cho chính mình thì làm sao hắn thoát ra khỏi cái  guồng quay không lối ra ấy chứ. Thử hỏi đâu là một sự lựa chọn tốt nhất cơ chứ....
Cầu mong sự bình an sẽ đến, nhẹ nhàng khi đôi mắt nhắm lại để hắn không còn phải giật mình nữa đêm !
Vậy là một năm mới nữa lại đến thật rồi, một năm mới với tôi không còn quá xa lạ gì nữa nhưng sao trong thâm tâm mình vẫn có một cái gì đó bồi hồi của khoảnh khắc đầu năm này. Nhìn lại một năm 2010 qua, có quá nhiều chuyện đã xảy ra với tôi. Chuyện vui buồn lẫn lộn đan xen vào nhau, hết chuyện này đến chuyện khác. Nhưng có lẽ là chuyện buồn đã đến nhiều hơn thì phải. Nhớ lại cuối năm trước, đúng ngày 30 tết tôi lại phải đi cấp cứu tại BV, khiến cho mọi người trong gia đình một phen hú vía, kéo theo một năm đầy ảm đạm và nhiều điều không  may cứ liên tiếp đến. Tự hỏi rằng đó có phải là thử thách Chúa đang giành cho tôi chăng trong năm vừa qua. 3 lần cấp cứu tại BV, phẫu thuật 3 lần, mém chết 1 lần, có phải là quá nhiều với tôi chỉ trong một năm sao. Giờ đây khi nhìn lại chặng đường đã qua của mình tôi không khỏi rùng mình trong một cảm giác ớn lạnh thật sự.
Ngày cứ tiếp qua ngày, tôi sống trong trạng thái không được bình an cho lắm. Có lẽ tôi chưa đủ niềm tin vào Chúa, có đôi lúc tôi đã trách Chúa cớ sao lại khiến tôi phải chịu những thử thách như vậy chứ. Có những đêm nước mắt rơi, trong nghẹn ngào tôi lại lau khô. Tôi không muốn bất kỳ ai lo lắng cho mình hơn nữa, tự nhủ rồi sẽ qua đi thôi. Chúa biết Người làm những gì là tốt nhất cho tôi, tôi tin vào điều đó.
Giờ đây, khi ngồi trên chiếc máy tính của mình viết nên những dòng chữ này, cũng là lúc tôi bắt đầu đón chờ một năm mới với nhiều hy vọng mới hơn nữa. Tôi mong sao gia đình tôi sẽ luôn an bình trong Chúa, tôi mong sao cho những con tim đang lạc lõng giữa cuộc đời đầy khốn khó này tìm được chốn nương tựa, tôi mong sao cho những ai còn chưa tự tin về bản thân mình mạnh mẽ hơn nữa, mong sao sự bình an sẽ đến với những người thân của tôi, bạn bè tôi, những người cầu nguyện cho tôi trong thầm lặng, và cho tất cả những người trên thế giới này.
Lạy Chúa, xin Ngài giúp có thể vượt qua mọi thách thức mà Ngài đã ban cho con, xin Ngài nâng bước đôi chân đang mỏi mệt của con, giúp con vững vàng hơn, kiên định hơn....
Xin Ngài giúp ba mẹ con có một sức khỏe thật tốt, mỗi ngày qua đi là một niềm vui, là những tiếng cười luôn nở trên môi...Con cám ơn Chúa rất nhiều. Chúa của con.
Mãi loay hoay tìm kiếm với những phù phiếm, danh lợi của thế gian, mãi đánh cuộc đời mình với những danh vọng, mãi ngủ yên trong những giấc mơ không có thật, mãi khóc trong những tiếng cười ngặt ngẽo, mãi đi trên một con đường không lối thoát, mãi mãi trong ảo tưởng hư vô....
Con người là thế, có những lúc họ đi tìm những điều mà họ không biết, họ sống chỉ để mà sống, cho qua ngày tháng mà họ tồn tại giữa cuộc đời này. Họ khóc than hết chuyện này đến chuỵện khác, họ buông lơi với giấc mơ không thật của mình, họ cố gắng làm tất cả mọi cách để đạt được điều họ muốn dù chưa biết được rằng mong muốn đó chỉ có hại cho họ mà thôi. Vậy cớ gì mà con người ta lại phải như vậy chứ ?
Khi ta sống giữa trần thế này, ta có chân, có tay, có mắt, mũi, miệng, có tri thức, có sức khỏe, có đầy đủ chức năng của một sinh vật sống hoàn thiện. Và ta có sự tự do tuyệt đối của mình. Ta phải sử dụng nó thế nào đây, có  ai hiểu được điều này một cách sâu sắc và đúng đắn không vậy. Sự tự do của con người không ai có thể ngăn cản họ được. Kể cả Đấng Tạo Hóa. Vì Ngài đã ban cho họ sự tự do ấy mà.
Có đôi khi con người rơi vào chính những cạm bẫy mà họ đã tạo ra. Sự lừa lọc, ghen ghét, đố kỵ, niềm tin, sự phản bội.....tất cả đan xen vào nhau. Quấn chặt lấy những lối ra mà khi họ mắc phải thì gần thì cái nút mở khóa lại trở nên vô hình. Cớ gì phải để cho mình rơi vào cái mạng nhện ấy chứ.
Có những sự tự ti đã đốt sạch hết những niềm khao khát, sự phấn đấu, lòng kiêu hãnh. Có những nỗi sợ hãi vươn lên làm tê liệt khả năng chiến đấu, có những trái tim lạnh giá đóng băng rỉ máu, có những con người co mình quanh vỏ ốc mịt mù.
Ánh sáng của mặt trời bình minh đã lên, hỡi những tâm hồn đang tìm hướng đi, hỡi những con người lầm lạc, những đứa con hoang đàn, những kẻ khốn cùng cực, hãy mỉm cười thật tươi, ánh sáng sẽ là niềm hy vọng, niềm tin của chính bạn. Quên đi mọi phiền muôn lo âu, hướng ánh mắt tươi đẹp lên phía trước, ánh sáng ấy sẽ sưởi ấm lòng bạn, xua tan đi cái giá lạnh tâm hồn, và một mùa xuân mới đang đến, sắp đến rất gần rồi. Hãy vui cười lên, những người bạn của tôi nhé.
.......
Nếu như cuộc đời đã sinh ra ta, nếu như thế giới này có sự tồn tại của ta, nếu như tất cả đã không như vậy....
Giữa những ngổn ngang bộn  bề của những lo toan mà con người đã và đang gánh chịu, sự hào hoa của một thế giới đã và đang phát triển một cách không ngừng. Nền văn mình nhân loại đã trải qua một thời kỳ mới, thời kỳ mà con người có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, và họ cho rằng là như vậy. Họ không chịu thua bất cứ điều gì cả, kể cả sự tồn tại của chính bản thân họ giữa cuộc đời.
Ôi thôi, sao sự kiêu căng ngạo mạn ấy của con người lại có thể tiến xa được như vậy chứ. Họ muốn chứng minh cho toàn thế giới biết được họ tài giỏi, họ là tất cả...thật là không thể hiểu nỗi được.
Có vô vàn những nghịch lý đã đến với hắn, hắn tự hỏi một cách vô duyên vô cớ như vậy mà không sao tự trả lời được. Rốt cuộc thì hắn đang đi tìm cái gì cơ chứ. Một sự bình an hơn chăng, hay đơn giản chỉ là sự thừa nhận mà hắn muốn mọi người dành cho hắn. Hắn vô hồn thỉnh thoảng trong giấc ngủ, trong giấc mơ, và cả trong những lúc nghêu ngao những câu hát không mục đích.
Rồi điều kỳ diệu có đến hay không, rồi cái bất chợt đến, phút chốc lại tan biến ấy sẽ kéo dài nữa hay không ? Tội lỗi, thật là tội lỗi quá rồi.
Tiếng xe cộ mỗi lúc một tấp nập hơn, mọi người xô đẩy, chen chúc nhau giữa đường phố. Mỗi một con người đều có một mục đích, một điều, một cái gì đó họ nhắm tới khi sống giữa thế gian này. Nhưng mục đích chính mà họ cần phải có ở đâu mất tiêu rồi. Hay chỉ là sự hưởng thụ những khoái lạc, những thèm muốn không tên, những khắc khoải bộn bề, những giọt nước mắt cứ rơi, trong khoảng không vô định.
Nước mắt đã ngừng chảy, thâm tâm hắn chợt hét lên, lẽ sống đâu mất rồi. Sự thử thách mỗi một lúc càng lớn dần hơn. Tự trong sâu thẳm đáy lòng hắn cầu mong một tia sáng le lói, và hắn cố tìm cho bằng được những tia sáng ấy trong đêm tối mịt mù.
.....
Giá như, tất cả chỉ là một điều ước..,Điều ước khó có thể thành hiện thực.
Lạy Chúa.
Con biết rằng những gì mà con đã và đang trải qua thật không dễ chịu chút nào nếu đứng trên phương diện của một con người. Sự yếu đuối của con người đã ảnh hưởng không nhỏ đến tâm tư tình cảm của chính con. Con biết rằng với thân phận yếu đuối của con người, và cũng là chính bản thân con. Những cạm bẫy của thế gian luôn rình rập mỗi ngày một gần hơn, có sức lôi cuốn mãnh liệt hơn và phức tạp hơn. Đôi lúc con gần như cảm thấy mình thật tuyệt vọng vì đã làm buồn lòng Chúa rất nhiều.
Có phải con tệ lắm không Chúa. Người đã làm rất nhiều điều tốt cho con rồi mà, cho cả gia đình con, anh em con, người thân con, bạn bè con....Nhưng tại sao chỉ có mỗi một thử thách nho nhoi mà Chúa muốn con đón nhận để trưởng thành con người mình hơn con lại kêu trách Chúa như vậy. Thật tệ phải không Chúa. Đôi lúc con thấy mình như một kẻ không biết quý trọng bản thân, con buông lơi tất cả, con bỏ mặc tất cả, cứ để cho cuộc đời trôi theo một chiều hướng làm phật lòng Chúa, phật lòng những người thân yêu của con. Con tệ quá Chúa ơi !
Căn bệnh mà con đang mang trong người có phải là quá ghê gớm lắm đâu chứ. Chỉ bình thường thôi mà. Chẳng qua chỉ là khoa học chưa chứng minh được một cách cụ thể và rõ ràng thôi. Vậy thì cớ sao con lại cứ luôn phiền lòng như vậy chứ. Con còn có Chúa ở trong con mà, sao con có thể cứ trách than thân phận của mình như vậy, sao con có thể sống như một kẻ chỉ biết trông chờ người khác đối xử tốt với mình như vậy. Con đã làm được gì cho mọi người chưa mà con lại như vậy chứ. Con xin lỗi Chúa. Ngàn lần con cầu xin Ngài hãy rộng lượng bỏ qua cho những sai phạm của con, con xin Ngài, Chúa của con.
Con đường mà con đang đi có thật sự là tốt đẹp không vậy Chúa. Con giờ đây không thể tự mình hiểu rõ hơn được nữa rồi. Con chỉ biết chạy đến cùng Chúa thôi. Xin Ngài hãy chỉ lối và dẫn bước con đi nhé. Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con.
Xin Chúa ban bình an đến cho thế giới này, xin Chúa cứu giúp những Linh Hồn đang lầm lạc, xin Chúa giúp cho mọi người nhận ra chỉ có Chúa là chỗ dựa vững chắc nhất. Không có Ngài chúng con không làm được gì cả. Chỉ có Ngài là niềm tin, là bờ bến tuyệt vời để những con thuyền đang trôi dạt lênh đênh trên biển cả có thể tìm thấy được. Xin hãy giúp con nhận ra được thân phận tội lỗi của chính mình để có một cách sống tốt đẹp hơn với Chúa và với những người anh em trên toàn thế giới.
Con yêu Chúa rất nhiều. Chúa của con !
Với một kẻ đã có thể bỏ hết tất cả những gì là sa hoa, là sự nghiệp, là công việc để phục vụ cho một lý tưởng tốt đẹp hơn. Với một kẻ có quên hết tất cả mọi sự trong cuộc đời mình để thực hiện lý tưởng ấy....Thế mà giờ đây hắn bị xem như một con cờ trong tay người cầm quân. Hắn như bị vấp phải một sự sỉ nhục lớn lao mà lâu lắm rồi hắn chưa được nếm mùi. Có lẽ sự đời thật là thế thôi sao.
Hắn đã thức cả đêm để giúp một người, một Giáo Xứ, vậy mà trong ngày đầu năm mới này, cái tin chết tiệt ấy đã đến với hắn sao, hắn phải làm thế nào đây để có thể dung hòa tốt đẹp nhất tất cả mọi thứ....hắn như kẻ khùng trong tay người điều khiển....
Mọi chuyện như sụp đổ trước mặt hắn vào đúng cái ngày mà mọi người đang chào đón năm mới này. ....
Hãy cho hắn một lời khuyên hỡi những ai còn lòng trắc ẩn....
Đó là lời cầu xin của một kẻ mà bị coi là....đáng nguyền rủa.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa thức khuya như vậy, không hiểu là tại sao nữa. Có lẽ chăng là tại hôm nay là ngày đầu năm mới 2011 sao. Thời gian thế mà trôi nhanh thật. Tôi đã lớn thêm một tuổi rồi sao, chỉ mới đây thôi mà, tôi còn là một cậu bé con còn tung tăng chạy nhảy giữa đường phố, vui chơi ca hát tự do thỏa thích, không bị lệ thuộc vấn đề gì cả. Thế mà giờ đây....giữa bao ngổn ngang của cuộc đời, khi tôi lớn lên, phải đối diện với rất nhiều điều đến với mình. Có không ít những niềm vui đến trong tôi, cũng lại có không ít những nỗi buồn chất chứa. Ôi, một thế giới bình yên và lặng lẽ, cớ sao lại đầy rẫy những cạm bẫy dành cho người lớn thế nhỉ....
Khi con người ta lớn lên, họ lại muốn nhỏ lại, muốn trở về tuổi thơ của mình....sao lạ thế nhỉ. Còn khi họ còn nhỏ, lại mong muốn trở thành người lớn, có phải quá mâu thuẫn không. Tôi cũng không thể nào lý giải được tại sao như vậy, vì chính mình cũng thế mà.
Nghĩ lại một năm vừa qua tôi đã làm được những điều gì chưa nhỉ. Ngẫm nghĩ một lúc thật lâu, tôi thấy mình vô dụng quá đi mất thôi. Gánh nặng gia đình chồng chất lên vai, thế mà tôi vẫn chưa làm được việc gì có ích cho ba mẹ cả, họ đã quá vất vả để lo cho tôi rồi. Tuổi già sức yếu là vậy, nhưng ngày nào vẫn với gánh hàng trên vai, mẹ lại bươn chải với từng miếng cơm manh áo cho anh em tôi. Tôi đã đi làm lâu lắm rồi mà vẫn chưa đỡ đần gì cho ba mẹ cả. Tôi vô dụng quá đi mất thôi.  Có những hôm mẹ bán bánh không được, mang về cả mấy bao bánh ế tôi nghe lòng như chạnh lại, cố giấu những giọt nước mắt vào sâu trong tâm hồn mình.....tự hứa với lòng, đến một lúc nào đó, sẽ phải đổi khác thôi.