Lâu rồi không ngồi viết gì trên đây cả, chắc gần cả năm rồi. Sao thế nhỉ, thói quen xưa nay vậy mà có lúc cũng không còn để ý đến nữa sao. Cũng đã gần 1 năm trôi qua trôi, mới đó mà nhanh thật, chưa làm được gì nhiều cả, thế lại sắp hết một năm nữa rồi sao.

Có lẽ năm nay là năm đánh dấu một sự thay đổi lớn trong cuộc đời. Biết bao nhiêu biến cố đã xảy ra, niềm vui lẫn nỗi buồn, trong gần như tất cả mọi lĩnh vực mà tôi đã và đang bước tới. Cuộc đời này đôi lúc thật trớ trêu, trái đất quả thật là hình tròn, không thể là hình khác được. Sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên đến thế, thật khó tin nhưng nó lại là thật. Nhiều khi tôi còn không thể tin vào chính điều mà nó đang diễn ra nữa.
Có thật đơn giản chỉ là một người dưng ngược lối hay không, tôi đã cố suy nghĩ nhiều ngày nay nhưng vẫn chưa có câu trả lời cho chính bản thân mình. Sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy chứ, sao tôi cứ phải luôn suy nghĩ như vậy. Tôi thật sự muốn thoát ra khỏi những mơ hồ, khỏi những suy nghĩ viễn vông,...và tất cả.

Có những đêm trằn trọc cả đêm không thể nhắm mắt được. Cứ thế trôi đi một cách vô nghĩa và phi lý vô cùng. Thật sự tôi có muốn như vậy đâu chứ, tôi muốn tâm hồn mình luôn thoải mái, được thảnh thơi như bao người để có thể sống cho ra sống giữa cuộc đời này. Cứ thế tôi mãi tìm cho mình một hướng đi, một nơi để tôi có thể được thoải mái tươi cười khi có chuyện vui, có thể khóc thật to khi gặp phải những nỗi buồn. Nhưng tôi đã không thể làm được dù chỉ là một giấc mơ nhỏ bé. Tôi cứ luôn phải kìm nén lại cảm xúc của mình. tôi không thể biểu hiện ra bên ngoài được vì tôi biết tận trong sâu thẳm trái tim mình, còn có những nỗi buồn còn lớn, lớn hơn rất nhiều.

Cuộc đời này còn có biết bao nhiêu người cần đến sự giúp đỡ động viên của tôi mà, có phải tôi thật đang ích kỷ với chính bản thân mình không. Tôi không biết nữa, tôi thậm chí còn không trả lời được những câu hỏi dù chỉ là đơn giản nhất. Có thể giúp cho người khác vượt qua những nỗi buồn nhưng sao nỗi buồn của chính mình tôi không làm được chứ. Thật sự tôi đang cần gì và muốn gì đây. Tôi không muốn mâu thuẫn trong suy nghĩ nữa.

Sự tình cờ có lẽ đã giúp tôi hơn rất nhiều. Nhưng tôi vẫn không thể biết được nhiều hơn, có một cảm giác cô đơn nào đó lặng lẽ lại chợt ùa về khiến cho tâm trí tôi thật khó có thể cảm nhận được sự bình yên mà tôi đã và đang tìm kiếm từng ngày. Tôi lao đầu vào công việc, tôi muốn mình thật bận rộn, tôi muốn mình không còn thời gian để suy nghĩ nữa, tôi muốn quên đi mọi sự, quên hết những khắt khe, những ràng buộc mà xã hội đã đem đến nhưng sao thật khó quá...

Tôi thực sự phải làm gì đây, ai đó giúp tôi với...