Tôi ngồi nơi đây, giữa vùng giáp ranh của Đồng Tháp và Vĩnh Long, sao trời hôm nay lại nóng thế nữa. Đúng rồi, hôm nay cúp điện mà, may mà Nhà Thờ mới mở máy phát điện nên tôi mới online được và viết lên những dòng chữ này trong những ngày đầu tôi ở lại miền Tây....

Nhà thờ An Phú Thuận, Ngày 10/04/2010....
Mới đây mà nhanh thật, đã là ngày mồng 10 của tháng 04 rồi, đây chính là ngày thứ 2 tôi làm việc ở miền tây. Không khí ở đây thật dễ chịu, từ con người đến thiên nhiên, tất cả như hòa vào 1 điểm tựa tạo nên một điểm đến lý tưởng. Tôi cũng vô cùng với sự hiếu khách của người dân nơi đây, họ thật hồn nhiên, chất phác...Có người đã nói với tôi thế này: "Người miền Tây tiếp đón khách rất nồng hậu, họ hiếu khách vô cùng". Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại và tôi có thể xác định rằng, người dân miền tây quả thật là thân thiện và dễ thương vô cùng....Nhưng có một điều mà tôi không thể không nói, đó chính là ở đây muỗi nhều quá đi mất, cứ hỡ ra 1 chút là nó cắn liền à...tôi vẫn đang còn đập muỗi nữa nè....
Ngày đầu tiên tôi đến đây, mọi người ai ai cũng tiếp đón rất nồng hậu, họ mừng, họ vui...như là chưa bao giờ có khách đến vậy. Nhà thờ An Phú Thuận nơi tôi đang ở hiện tại trú ngụ tại một nơi khá hẻo lánh của vùng miền tây sông nước. Phía trước là ủy ban nhân dân xã, đằng sau hình như là trường họ thì phải (tôi cũng chưa đi ra đằng sau coi kỹ nữa)....
Sau khi nghỉ ngơi tí xíu vì 1 buổi chiều đi đường mệt nhọc để lấy lại sức, tôi bắt đầu vào công việc của mình. Lúc đó đã là 6h chiều rồi.
Tôi đi quanh Nhà Thờ một vòng để tối còn thiết kế lên mô hình để mai bắt đầu thực hiện cho kịp tiến độ thi công, tôi chụp rất nhiều tấm hình, có những cảnh đã thực hiện, đang thực hiện và cũng có những cảnh chưa thực hiện nữa....
Đang mãi miên man chụp thì tôi quên mất, đã là gần 7h tối mất rồi, thế là chụp đang lỡ cỡ tôi vào tắm rửa để ăn cơm, cha xứ gọi mà...
Sao ở đây họ ăn cơm sớm thế không biết nữa, tôi vẫn đang mệt nên vẫn chưa ăn được nhiều, chỉ ăn tí tẹo thôi. Nhưng mà món ăn ở đây sao lại nhiều như thế không biết, tôi không kể ra chứ nếu kể các món ra chắc mọi người thèm thì tôi mang tội nữa...hehhehe.
Sau bữa cơm tối, tôi nghĩ ngơi tí xíu, nói chuyện điện thoại với "ai kia" 1 lúc và tôi bắt đầu vào làm việc, nhưng vẫn chưa phải là làm việc chính thức, tôi phụ cho các em thiếu nhi ghi lại lời bình cho những tấm hình mà các em cắm trại hôm Chúa Phục Sinh. Phải nói là nhìn các em dễ thương thật, đứa nào đứa nấy còn nhỏ mà thông minh ra phết, chúng còn chọc tôi tức điên lên luôn.....
Sao tự dưng lại đau đầu như thế chứ, không biết nữa, chắc tôi phải nghỉ tay 1 lát... tôi chóng mặt quá....
Mỗi đêm, trong những giấc mộng
Em đều thấy anh, cảm nhận được hơi thở anh
Đó là cách em hiểu rõ rằng anh luôn duy trì tình yêu đôi mình.....

Nó gần như là một cái gì đó, tôi thật sự chẳng hiểu nữa, từng lời, từng câu, từng chữ như đánh động vào tâm hồn tôi, tôi đã và đang nghĩ gì vậy cơ chứ, tôi không biết nữa. Rồi mọi sự sẽ như thế nào đây, sẽ kết thúc như thế nào trong tôi, trong em, trong những nỗi đau đã diễn ra.
Có biết bao nhiêu nỗi buồn đã qua, đã đến, đã trở lại....tôi không nghĩ là mình sẽ vượt qua được, tôi không còn niềm tin lắm nữa rồi vào những gì tôi phải đối mặt, tôi sẽ cố, cố cho đến khi Chúa gọi, và tôi đi....
Tôi chẳng biết phải làm như thế nào nữa, tôi lao đầu vào công việc, tôi trốn chạy cái sự nghiệt ngã, đau thương mà Người muốn tôi gánh, tôi sẽ vác Thập giá Người ban cho tôi nặng hơn nữa có lẽ tôi đã dễ chịu hơn rồi. Tại sao lại bắt người không có tội như em gánh lấy chứ, tôi thật không muốn như vậy chút nào. Hãy ban cho con sức mạnh, niềm tin, con sẽ bước đi, đi đến và....
Để đến một nào đó tôi sẽ....Nhưng, có lẽ đó chính là sự trớ trêu nghiệt ngã của sự sống....còn lại của tôi....