Tôi thật sự không hiểu nỗi nữa rồi, thực ra thì đã có chuyện gì đang diễn ra, đang xảy ra trong tôi. Cái gì đã giết chết trong tôi sự tự tin vào cuộc sống này. Từ những chuyện tưởng chừng như là đơn giản nhất tôi cũng không thể nào làm được. Sức lực tôi đang mỗi ngày một bị bào mòn bởi những điều giản đơn nhất. Tôi cần tìm cho mình một lối thoát thật sự. Ngay cả người mà tôi thương yêu nhất cũng không hiểu cho tôi, thông cảm cho tôi. Tôi đã không đem lại niềm tin cho họ, tôi chỉ là kẻ thất bại trong chính những lúc tôi mạnh mẽ nhất. Cứ như là một cái đòn gánh thật nặng giáng xuống đầu óc tôi, nó khiến tôi không thể ngước đầu lên được.
Sự sợ hãi chán chường đã bao trùm lấy tâm trí của tôi, tôi dần bỏ mặc tất cả mọi sự, cứ để cho nó thuận theo tự nhiên, chuyện gì cần đến nó sẽ đến mà thôi. Tôi cứ miên man trong những ý nghĩ của sự tuyệt vọng, của sự bê tha đến cùng cực, dường như có một cái gì đó đã lặp lại trong cái đầu óc trống rỗng của tôi. Những hoài bão, những ước mơ của tôi đến bao giờ mới có thể thực hiện được cơ chứ. Tôi cần phải xây dựng lại niềm tin cho mình, cho những gì mà tôi khao khát và cho những người đã từng tin tưởng nơi tôi.
Thế giới với vô cùng vô tận, vậy thì đâu là cái cùng tận của thế giới đây, hãy giúp tôi với. Tôi tin rằng đến một lúc nào đó tôi sẽ làm được, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Đối với tôi bao giờ tôi cũng có thể bắt đầu được. Tôi sẽ phải làm lại từ đầu, tôi sẽ khiến cho những người đã coi thường tôi, những kẻ đã sỉ nhục tôi, những ai đã lăng mạ vào chính tôi và những người thân của tôi phải thất vọng. Họ sẽ phải thừa nhận với tôi rằng họ đã lầm, họ đã quá cầu mong vào sự hoàn mỹ của một con người bình thường. Hãy đợi đó tôi sẽ không bao giờ chịu thất bại trước những khó khăn, tôi sẽ đứng dậy, bước đi và ở bên kia đích đến, tôi sẽ đạt được. Vì tôi là Nguyễn Trung Tín.