Mãi loay hoay tìm kiếm với những phù phiếm, danh lợi của thế gian, mãi đánh cuộc đời mình với những danh vọng, mãi ngủ yên trong những giấc mơ không có thật, mãi khóc trong những tiếng cười ngặt ngẽo, mãi đi trên một con đường không lối thoát, mãi mãi trong ảo tưởng hư vô....
Con người là thế, có những lúc họ đi tìm những điều mà họ không biết, họ sống chỉ để mà sống, cho qua ngày tháng mà họ tồn tại giữa cuộc đời này. Họ khóc than hết chuyện này đến chuỵện khác, họ buông lơi với giấc mơ không thật của mình, họ cố gắng làm tất cả mọi cách để đạt được điều họ muốn dù chưa biết được rằng mong muốn đó chỉ có hại cho họ mà thôi. Vậy cớ gì mà con người ta lại phải như vậy chứ ?
Khi ta sống giữa trần thế này, ta có chân, có tay, có mắt, mũi, miệng, có tri thức, có sức khỏe, có đầy đủ chức năng của một sinh vật sống hoàn thiện. Và ta có sự tự do tuyệt đối của mình. Ta phải sử dụng nó thế nào đây, có  ai hiểu được điều này một cách sâu sắc và đúng đắn không vậy. Sự tự do của con người không ai có thể ngăn cản họ được. Kể cả Đấng Tạo Hóa. Vì Ngài đã ban cho họ sự tự do ấy mà.
Có đôi khi con người rơi vào chính những cạm bẫy mà họ đã tạo ra. Sự lừa lọc, ghen ghét, đố kỵ, niềm tin, sự phản bội.....tất cả đan xen vào nhau. Quấn chặt lấy những lối ra mà khi họ mắc phải thì gần thì cái nút mở khóa lại trở nên vô hình. Cớ gì phải để cho mình rơi vào cái mạng nhện ấy chứ.
Có những sự tự ti đã đốt sạch hết những niềm khao khát, sự phấn đấu, lòng kiêu hãnh. Có những nỗi sợ hãi vươn lên làm tê liệt khả năng chiến đấu, có những trái tim lạnh giá đóng băng rỉ máu, có những con người co mình quanh vỏ ốc mịt mù.
Ánh sáng của mặt trời bình minh đã lên, hỡi những tâm hồn đang tìm hướng đi, hỡi những con người lầm lạc, những đứa con hoang đàn, những kẻ khốn cùng cực, hãy mỉm cười thật tươi, ánh sáng sẽ là niềm hy vọng, niềm tin của chính bạn. Quên đi mọi phiền muôn lo âu, hướng ánh mắt tươi đẹp lên phía trước, ánh sáng ấy sẽ sưởi ấm lòng bạn, xua tan đi cái giá lạnh tâm hồn, và một mùa xuân mới đang đến, sắp đến rất gần rồi. Hãy vui cười lên, những người bạn của tôi nhé.
.......
Nếu như cuộc đời đã sinh ra ta, nếu như thế giới này có sự tồn tại của ta, nếu như tất cả đã không như vậy....
Giữa những ngổn ngang bộn  bề của những lo toan mà con người đã và đang gánh chịu, sự hào hoa của một thế giới đã và đang phát triển một cách không ngừng. Nền văn mình nhân loại đã trải qua một thời kỳ mới, thời kỳ mà con người có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, và họ cho rằng là như vậy. Họ không chịu thua bất cứ điều gì cả, kể cả sự tồn tại của chính bản thân họ giữa cuộc đời.
Ôi thôi, sao sự kiêu căng ngạo mạn ấy của con người lại có thể tiến xa được như vậy chứ. Họ muốn chứng minh cho toàn thế giới biết được họ tài giỏi, họ là tất cả...thật là không thể hiểu nỗi được.
Có vô vàn những nghịch lý đã đến với hắn, hắn tự hỏi một cách vô duyên vô cớ như vậy mà không sao tự trả lời được. Rốt cuộc thì hắn đang đi tìm cái gì cơ chứ. Một sự bình an hơn chăng, hay đơn giản chỉ là sự thừa nhận mà hắn muốn mọi người dành cho hắn. Hắn vô hồn thỉnh thoảng trong giấc ngủ, trong giấc mơ, và cả trong những lúc nghêu ngao những câu hát không mục đích.
Rồi điều kỳ diệu có đến hay không, rồi cái bất chợt đến, phút chốc lại tan biến ấy sẽ kéo dài nữa hay không ? Tội lỗi, thật là tội lỗi quá rồi.
Tiếng xe cộ mỗi lúc một tấp nập hơn, mọi người xô đẩy, chen chúc nhau giữa đường phố. Mỗi một con người đều có một mục đích, một điều, một cái gì đó họ nhắm tới khi sống giữa thế gian này. Nhưng mục đích chính mà họ cần phải có ở đâu mất tiêu rồi. Hay chỉ là sự hưởng thụ những khoái lạc, những thèm muốn không tên, những khắc khoải bộn bề, những giọt nước mắt cứ rơi, trong khoảng không vô định.
Nước mắt đã ngừng chảy, thâm tâm hắn chợt hét lên, lẽ sống đâu mất rồi. Sự thử thách mỗi một lúc càng lớn dần hơn. Tự trong sâu thẳm đáy lòng hắn cầu mong một tia sáng le lói, và hắn cố tìm cho bằng được những tia sáng ấy trong đêm tối mịt mù.
.....
Giá như, tất cả chỉ là một điều ước..,Điều ước khó có thể thành hiện thực.
Lạy Chúa.
Con biết rằng những gì mà con đã và đang trải qua thật không dễ chịu chút nào nếu đứng trên phương diện của một con người. Sự yếu đuối của con người đã ảnh hưởng không nhỏ đến tâm tư tình cảm của chính con. Con biết rằng với thân phận yếu đuối của con người, và cũng là chính bản thân con. Những cạm bẫy của thế gian luôn rình rập mỗi ngày một gần hơn, có sức lôi cuốn mãnh liệt hơn và phức tạp hơn. Đôi lúc con gần như cảm thấy mình thật tuyệt vọng vì đã làm buồn lòng Chúa rất nhiều.
Có phải con tệ lắm không Chúa. Người đã làm rất nhiều điều tốt cho con rồi mà, cho cả gia đình con, anh em con, người thân con, bạn bè con....Nhưng tại sao chỉ có mỗi một thử thách nho nhoi mà Chúa muốn con đón nhận để trưởng thành con người mình hơn con lại kêu trách Chúa như vậy. Thật tệ phải không Chúa. Đôi lúc con thấy mình như một kẻ không biết quý trọng bản thân, con buông lơi tất cả, con bỏ mặc tất cả, cứ để cho cuộc đời trôi theo một chiều hướng làm phật lòng Chúa, phật lòng những người thân yêu của con. Con tệ quá Chúa ơi !
Căn bệnh mà con đang mang trong người có phải là quá ghê gớm lắm đâu chứ. Chỉ bình thường thôi mà. Chẳng qua chỉ là khoa học chưa chứng minh được một cách cụ thể và rõ ràng thôi. Vậy thì cớ sao con lại cứ luôn phiền lòng như vậy chứ. Con còn có Chúa ở trong con mà, sao con có thể cứ trách than thân phận của mình như vậy, sao con có thể sống như một kẻ chỉ biết trông chờ người khác đối xử tốt với mình như vậy. Con đã làm được gì cho mọi người chưa mà con lại như vậy chứ. Con xin lỗi Chúa. Ngàn lần con cầu xin Ngài hãy rộng lượng bỏ qua cho những sai phạm của con, con xin Ngài, Chúa của con.
Con đường mà con đang đi có thật sự là tốt đẹp không vậy Chúa. Con giờ đây không thể tự mình hiểu rõ hơn được nữa rồi. Con chỉ biết chạy đến cùng Chúa thôi. Xin Ngài hãy chỉ lối và dẫn bước con đi nhé. Lạy Thiên Chúa, Thiên Chúa của con.
Xin Chúa ban bình an đến cho thế giới này, xin Chúa cứu giúp những Linh Hồn đang lầm lạc, xin Chúa giúp cho mọi người nhận ra chỉ có Chúa là chỗ dựa vững chắc nhất. Không có Ngài chúng con không làm được gì cả. Chỉ có Ngài là niềm tin, là bờ bến tuyệt vời để những con thuyền đang trôi dạt lênh đênh trên biển cả có thể tìm thấy được. Xin hãy giúp con nhận ra được thân phận tội lỗi của chính mình để có một cách sống tốt đẹp hơn với Chúa và với những người anh em trên toàn thế giới.
Con yêu Chúa rất nhiều. Chúa của con !