Ngày tôi rửa tội.



Ngày cưới ba mẹ tôi.


Năm mẹ tôi 17 tuổi.

Hồi nhà tôi còn làm nghề nổ bắp. Ba đang đập lò...

Ba tôi...

Em gái tôi lúc 6 tuổi....

Một trong những lần hiếm hoi mẹ được đi chơi....

Anh trai tôi lúc lãnh nhận bí tích thêm sức....

Mẹ bên gốc đa...

Khi tôi rước lễ lần đầu...

Tại sao những hạt mưa nó lại tuôn rơi như vậy, nó làm ướt áo ai kia, ướt hết cả một khoảng trời nắng mênh mông vào sâu thẳm. Tôi còn nhớ như in những ngày ấy đã qua, dù hôm đó là vào mùa nắng, nắng gay gắt, nhưng khi tôi đến, tôi đi, những cơn mưa lại kéo đến. Có thật sự đó chính là sự vô tình của vạn vật, là vô tình của những ngày nắng ấm pha thêm chút vị mặn đắng của mưa....tôi không rõ, nhưng tôi tin đến 1 ngày nào đó, những sự vô tình của cơn mưa ấy sẽ không thể làm ướt vai tôi, ướt đi làn tóc xanh bồng bềnh mà tạo hóa đã ban tặng...
Phẳng phất trong những cơn mưa ấy, tôi nhận ra 1 điều, sự trống vắng, sự hiu quạnh, niềm khát khao, nó tan biến, trôi đi theo những hạt mưa, những giọt nước mắt để lại một điều gì đó lặng lẽ và bình yên.
Trời Sài Gòn mấy ngày nay nắng nóng vô cùng, tôi lang thang giữa những tiếng rao ban đêm của các cụ già bán hàng rong, những tiếng rao nhẹ nhàng, mạnh mẽ ấy, thổi vào tâm trí tôi, đưa tôi trở về với thực tại phũ phàng và cay đắng. Tôi gắng gượng, tự đi tìm cho mình những cơn mưa, hòa mình vào làn nước ấy, gột sạch đi những lo toan, buồn phiền. Nhưng khi tôi cần mưa thì nó đã trốn tôi, tôi tìm trong tuyệt vọng, đi hết tất cả mọi nẻo đường của đất Sài Gòn nhưng đáp lại chỉ là sự tuyệt vọng, thất bại....
Có lẽ tôi chỉ mong gặp được sự vô tình, vô tình trong cõi xa, cõi riêng của một góc phố nhỏ....