Đã rất nhiều lần tôi đến nơi ấy và lại ra đi theo danh sách chuyến đi công tác của mình, có lần 1 tháng, có lần vài tuần nhưng cũng có lần chỉ vài ngày mà thôi. Tôi đến rồi lại ra đi, cứ thế luân phiên theo một quy trình đã định. Cũng như bao lần khác, lần này cũng vậy. Sau khi đã hoàn tất chuyến công tác của mình nơi ấy, tôi ra đi với niềm tin và những niềm vui nho nhỏ. Hóa ra mình vẫn còn giá trị cho cuộc đời này. Đôi lúc tôi chán nản vô cùng, nhìn cuộc đời bằng một lăng kính viễn thị, tôi không chịu nhìn xa hơn chút nữa, chỉ đơn giản trong một tầm mắt hạn hẹp của chính tôi.
Khi tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã gần đứng bóng, loay hoay với những công việc cá nhân và chuẩn bị hành lý của mình, ngày này tôi ra đi, về với nơi tôi sinh ra và lớn lên. Ăn vội vàng xong gói mì đã nguội ngắt mà ai đó đã chuẩn bị sẵn cho lót dạ, đột nhiên trong lòng có một cảm giác rất lạ, thân quen, tôi không muốn đi tí nào cả.
Khác với những lần trước, có một cái gì đó đã níu kéo tôi, mong muốn tôi ở lại nơi ấy, một cảm giác thật khó mà  diễn tả nhưng tôi vẫn cứ phải ra đi theo những dự định của riêng mình. Tự nhủ với lòng đến một lúc nào đó, tôi sẽ trở lại. Và lần trở lại ấy tôi tin chắc là sẽ có nhiều sự thay đổi hơn nữa.
Chiếc xe cứ lăn bánh đều đều, tâm hồn tôi như không còn ở lại với tôi nữa rồi, giờ đây nó đã ở một phương trời nào đó, như một kẻ vô hồn, tôi cứ tiếp tục bước đi, về hướng mặt trời mọc. Xung quanh dòng xe cộ tấp nập, tôi không còn cảm giác khó chịu ấy nữa, có lẽ nó đã trở nên chai lì với chính con người tôi....Chai lì tất cả thật rồi. 
.....................................