Chiếc kim đồng hồ trên vừa nhích dần đến 10 giờ 30 phút đêm ngày 20 tháng 10 năm 2010.
Màn đêm bao phủ, tất cả chỉ là một màu đen trong căn phòng nhỏ. Chỉ còn lại chút le lói ánh sáng của màn hình máy tính nơi tôi viết lên những dòng này. Khác với những gì là bận rộn, là tấp nập ở chốn xa, một vùng quê yên bình và tĩnh lặng. Đâu đó gợi lên một nỗi buồn dài vô tận, mãi kéo dài từ ngày này qua tháng khác, không biết sẽ kết thúc khi nào với tôi. Tâm hồn mạnh mẽ ấy, vững chãi ấy giờ đây như héo mòn theo năm tháng và thời gian. Không gian như một khoảng không vô định, thoáng qua rồi vụt tắt.
Có người đã từng nói nỗi đau thân xác chỉ là giới hạn về mặt cảm xúc, không thể kéo con người rơi xuống được, chính nỗi đau trong tâm hồn mới là điều khiến cho bao con tim tan nát. Thực tại phũ phàng, màn đêm che khuất những tia sáng mong manh trong tâm hồn, một màu đen xám xịt ấy như thiêu đốt lấy tôi, kéo tôi ra khỏi những cố gắng của chính mình.
Đêm nay, lại một đêm không ngủ.....