Tôi đi tìm cho mình rất nhiều thứ kể từ khi tôi sinh ra. Kể từ cái ngày mẹ cầm giỏ sách sau khi đi bán ở chợ về vào ngày 05/08 năm đó, mẹ một mình đi đến trạm xá bệnh viện gần nhà. Mẹ đã kể tôi nghe...và cũng kể từ lúc đó, tôi đã có mặt trên đời này, tôi đã là thành viên thứ hai trong gia đình mình. Lúc đó tôi hầu như không biết gì cả nhưng với những gì mẹ kể, tôi có thể cảm nhận được mẹ đã vất vả và lo lắng rất nhiều về tôi, từ khi tôi sinh ra cho đến tận cùng những nẻo đường mà tôi đã bước tới.
Năm nay, cũng như mọi năm khác, vào ngày sinh nhật của mình, tôi đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại của bạn bè, anh em, đồng nghiệp để gởi đến tôi những lời chúc mừng. Nhưng điều mà tôi cảm thấy vui mừng nhất chính là mẹ, mẹ đã gọi cho tôi lúc 10 giờ sáng hôm đó. Mẹ nói, mẹ đang thắp nhang cho bà, nhớ lại ngày đó cách đây đã lâu, tôi lần đầu tiên cất tiếng khóc chào đời, hòa chung niềm vui sướng thật lớn lao của ba mẹ. Chính ngay tại thời điểm đó, tôi đã rơi nước mắt, nước mắt của niềm vui vì có một người mẹ, nước mắt của niềm hạnh phúc vì có một người ba...và đó chính là niềm vui lớn nhất trong những tháng ngày qua của tôi.
Trở lại với chính bản thân mình, tôi nhìn lên thì đồng hồ đã chỉ đến gần 11 giờ trưa ngày 08/08/2009 rồi. Hôm nay là sáng thứ bảy, buổi sáng cuối tuần, tôi phải chuẩn bị tổ chức cuộc họp trong công ty thôi. Loay hoay mãi với đống giấy tờ bề bộn của mình cái đầu tôi như muốn nổ tung ra. Không biết sao mà dạo này tôi hay bị đau đầu quá, cứ mỗi lần phải suy nghĩ hơi nhiều một tí là tôi lại đau đầu không chịu được. Cái chân tôi vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tôi đành phải tự mình cố gắng thôi. Tôi không thể trách ai được, số phận đã đưa đến cho tôi thì tôi phải đối diện với chính nó, với chính những gì mình không muốn nhưng...tôi sẽ không chạy trốn nữa. Rồi đây tôi sẽ làm được, làm được những điều mà mọi người đã muốn nơi tôi....
Trong cái nóng oi bức của những ngày mùa hạ cùng với những cơn mưa bất chợt của trời Sài Gòn vào những ngày đầu tháng tám, tôi đã trở lại. Tôi trở lại với tất cả mọi hy vọng vào một tương lai sẽ tốt hơn trước đây. Người ta thường nói, sự trở lại sẽ đem đến cho con người rất nhiều hy vọng, rất nhiều hoài bão mà họ sẽ đạt được nhưng đối với một con người như tôi thì dường như nó đã quá nhàm chán và bị chai lì đi. Những ngày qua đối với tôi mà nói tôi đã nếm trải đến tận cùng những thử thách mà cuộc đời này đem lại, từ những chuyện vô cùng bình thường đến những chuyện cực kỳ lớn đã làm cho tôi có một cái nhìn sâu sắc hơn về cái thế giới đầy bí ẩn này. Tôi đã luôn tự nhủ với mình rằng, mình phải sống, sống thật tốt và làm được một điều gì đó nhưng sao mà tôi không thể cảm nhận được một niềm tin vào chính bản thân của mình. Hay là ....tôi không thể làm được hay sao...???
Buổi sáng trở lại công ty với những ánh mắt mỗi người đều khác nhau. Từ cái ánh mắt của vị Giám Đốc đến ánh mắt của các nhân viên đều làm cho tôi có một cảm giác bất an vô cùng. Tôi tự hỏi với chính mình là đã có chuyện gì xảy ra sao, tôi không sao lý giải được hay nói đúng hơn là tôi cũng chẳng cần quan tâm nữa. Tôi chán lắm rồi, tôi mặc kệ tất cả, mọi chuyện đến đâu thì đến, tôi vẫn cứ lo công việc của mình...tôi không muốn suy nghĩ nhiều nữa.
Ngẫm nghĩ lại tôi không khỏi rùng mình với mọi chuyện đã diễn ra. Đối với mọi người họ chỉ mường tượng một cách mơ hồ là chuyện đơn giản thôi vì họ không phải là tôi. Họ không thể nào cảm nhận được những điều đang diễn ra trong tôi. Tôi chán với sự trở lại của mình, trong tâm tôi sự mệt mỏi đã len lỏi đến tận mọi ngõ ngách như là đã và đang thấu suốt con người mình. Thế giới này đã có tôi, tôi được sinh ra trên đời này với sự kỳ vọng của rất nhiều người, họ đã tin tưởng vào tôi, nhưng tại sao vậy, tại sao tôi lại không thể đứng vững được chứ, ai đã đưa tôi đến thế này cơ chứ...
Mong rằng ngày mai, khi tỉnh dậy tôi sẽ tìm được cho mình những cái mới hơn và tôi vẫn là chính tôi như ngày nào....