Tôi bắt đầu viết những dòng chữ này thì ngoài kia những hạt mưa đã lác đác rơi mỗi lúc một nhiều hơn…..
Hôm nay, ngày 26-06-2008, đối với tất cả mọi người thì dường như cái cảm giác của họ rất là vui mừng vì đã là ngày làm việc cuối tuần rồi. Sang ngày thứ bảy mọi người sẽ được nghĩ ngơi sau một tuần làm việc mệt nhọc và vất vả. Tôi mong sao có được cảm giác như vậy. Ngồi trên máy tính viết ra những dòng chữ này mà tôi không sao tập trung được. Tôi vẫn đang bị chi phối rất nhiều thứ mà tôi chưa thể tìm ra được cách giải quyết tốt nhất cho mình. Nghĩ đến đây, có một cái gì đó xuyên thấu vào trong tôi, các giác quan của tôi như tê dại đi. Tôi loay hoay tìm mãi cho mình một lối đi đúng nhất nhưng sao mà khó thế chứ ?
Sáng vào công ty thật sớm, nhìn tất cả mọi thứ đều thật là bình thường và tĩnh lặng như chưa có gì thay đổi cả. Đến hôm nay đã là gần cuối tháng 6 của năm rồi. Mới đây mà đã hơn nữa năm trôi qua rồi thật sao. Tôi đã làm được gì chưa nhỉ, nhìn lại thì nó cứ như một khoảng trống vô bờ vậy, tất cả chỉ là một dấu chấm hỏi thật lớn và chỉ toàn là một màu đen ảm đạm không chút ánh sáng. Trong con người tôi luôn tồn tại những câu hỏi lớn, những điều mà không ai có thể nghĩ tới được. Tôi miên man trong cái cảm giác ấy – tuyệt vọng và chán chường.
Đến giờ trưa, mọi người đi ăn cơm, tôi chẳng biết phải làm gì cả. Ngồi lì ở công ty một mình với cảm giác buồn chán sao. Thế là tôi lên xe, tôi đi lang thang khắp các nẻo đường quen thuộc mà tôi đã từng đi qua. Trong cái không gian ấy, tiếng xe cộ qua lại tấp nập đã làm tôi quên hết đi những dòng suy nghĩ của chính mình. Tôi cảm thấy đói, tìm một chỗ để kiếm gì đó ăn, nhưng tôi không sao nuốt nổi một hạt cơm nào, dường như tôi đã không còn cảm giác thèm ăn nữa rồi. Vị giác của tôi không cảm nhận được bất cứ những hương vị nào của các món ăn. Tôi đứng dậy và tiếp tục quay trở lại công ty.
Ngồi trên máy tính thì lại biết bao nhiêu công việc tôi phải thực hiện. Nhìn bề ngoài thì có thể nói là chẳng có gì cả những thật sự có ai hiểu được cơ chứ. Có ai hiểu được công việc của tôi luôn cần đến sự tỉnh táo, cần đến cảm giác thoải mái để có thật thực hiện một cách tốt nhất. Mọi người sau khi ăn cơm xong cũng trở về công ty, gương mặt của họ trông có vẻ rất sảng khoái sau bữa trưa. Mỗi người một cảm giác nhưng có lẽ cái cảm giác mà tôi đã và đang trải qua là đặc biệt nhất.
Loay hoay qua lại thế mà đã đến giờ rồi. Tôi phải đi gặp khách hàng với cô bé kế toán để training website cho họ. Lại đi ra đường nữa, lại phải đối mặt với sự ồn ào, chật chội của dòng người đi đi lại lại trên những con đường của thành phố với rất nhiều mục đích khác nhau.
Đồng hồ đã chỉ đến 12 giờ 14 phút rồi sao. Đã qua ngày thứ bảy rồi. Nhưng sao tôi không thấy mắt mình cần được nghỉ ngơi chứ, hay là nó cũng chai lì cùng với tôi luôn rồi.
Ngoài kia trời vẫn lác đác mưa đều đặn khiến cho lòng tôi cũng chẳng vơi đi chút nỗi buồn nào. Ở đâu đó ngoài kia tiếng rao của những người bán hàng rong vẫn tiếp tục trong đêm khiến tôi chợt giật mình và thấy trong bụng mình bây giờ đã đói lắm rồi. Tôi quên hết tất cả mọi thứ, tắt máy đi và chạy ra thật nhanh nhưng ôi thôi, cửa công ty đã khép lại rồi. Tôi lủi thủi bước vào và tiếp tục nghĩ vu vơ về tất cả, tất cả những gì đã đưa tôi đến những cảm giác này, những cảm giác thật khó tả và mơ hồ trong tâm trí….
Tôi lại nghĩ tôi là ai đây chứ, tôi là ai giữa cuộc đời này. Tôi sinh ra trên đời này từ đâu, tôi đến từ đâu mà giờ này tôi lại ở nơi đây….tôi không biết nữa, hiện giờ tôi không còn biết gì nữa. Cái đầu tôi đã lại trở chứng nữa rồi, với tay lấy chai dầu đã cạn gần hết để bôi lên nhưng dường như nó hoàn toàn không có tác dụng nữa, tôi mệt mỏi và gục mặt thiếp đi trước bàn phím….
Đồng hồ giờ đã điểm 1 giờ 29 phút….
Tôi ở trong văn phòng công ty với một cảm giác buồn vô cùng. Không hiểu tại sao nữa. Tôi đã chịu quá nhiều áp lực,…tôi gần như muốn buông xuôi tất cả, tất cả rồi sẽ đi về đâu….
Tình hình công ty có thể nói thật khó khăn vô cùng. Tôi đã làm được gì đây, chưa được gì cả. Còn biết bao nhiêu con người hy vọng vào tôi, tôi có thể dễ dàng đầu hàng vậy sao. Những khó khăn đến đã làm cho con người tôi chùn bước một cách vô lý trí sao. Tôi không biết nữa, tôi như muốn buông tất cả. Ai có thể hiểu được cơ chứ, mọi người có lẽ tưởng rằng tôi rất khỏe, tôi rất thoải mái, chẳng có gì phải lo lắng cả nhưng họ không phải là tôi.
Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu chứ, có quá nhiều điều đã chi phối và vây quanh con người tôi. Nó như muốn nuốt chửng tôi trong bất cứ thời điểm nào tôi buông xuôi và chấp nhận.
Tôi thật sự không thể cam chịu như vậy được. Phải làm thế nào đây chứ, làm thế nào để vượt qua được những cánh cửa mà dường như chúng đã không còn hé mở nữa. Ai có thể giúp tôi với.
Tôi sinh ra trong một gia đình có 5 anh em tất cả. Trong gia đình có lẽ tôi là người ít nói nhất. Còn tất cả những người còn lại thì đều nói nhiều hơn tôi. Ba mẹ tôi giờ này chắc là vẫn đang làm bánh gai. Nghĩ đến đây, tôi gần như không thể tiếp tục viết được nữa. Họ đã vất vả rất nhiều vì tôi, vì anh em tôi. Thế mà tôi vẫn chưa giúp gì được cho họ cả. Tôi thật là một con người vô dụng…
Ra trường đã lâu rồi thế mà tôi đã làm được những việc gì chứ, tất cả chỉ là vô vọng, là đợi chờ một tia hy vọng nhưng biết bao giờ nó đến đây hay là sẽ không bao giờ đến. Biết bao nhiêu con người đã tin vào khả năng của tôi, về con người tôi. Nhưng dường như tôi đã làm họ thất vọng rồi. Con đường tôi đang đi liệu rằng nó có thể đưa tôi đến một cái đích mà tôi đã chọn không…? Hay chỉ là một điều gì đó mơ hồ trong ảo tưởng mà rất nhiều người đã nói. Ngay tại thời điểm này tôi chẳng còn gì cả, tất cả đều đã bỏ đi, đi thật rồi.
Tai sao vậy chứ, tại sao ý tốt của mình mà lại bị cho là không tốt. Tôi luôn mong muốn sẽ làm được thật nhiều điều mà để cho không ai có thể buồn mình nhưng tất cả dường như đã đi ngược lại với mong muốn của tôi. Tôi như không còn chút sức lực nào nữa. Trong lồng ngực tôi lại nhói lên một cơn đau dữ dội, cả người rã rời và như lôi tôi xuống vực thẳm,…tôi đang nằm mơ hay sao – không, tôi không mơ – tôi đang phải đối diện với cơn đau ngực, sao nó lại đến đột ngôt thế, tại sao vậy, sao đến mà không báo cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị chứ. Tôi không thể gục ngã được, tôi phải đứng dậy, phải mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn….
Tôi không thể tiếp tục được nữa….đồng hồ bây giờ đã là 11 giờ đêm rồi.