Suối nghệ 25/06/2010….
Tôi ngồi trên bàn phím máy tính thì đồng hồ đã chỉ hơn 8 giờ tối rồi. Thời tiết mấy ngày này sao thất thường quá. Lúc thì trời nắng gay gắt đến không thể chịu nổi luôn, lúc thì trời mưa tầm tả từ sáng đến chiều vẫn không ngưng. Không biết ông Trời đang muốn gì nữa.
Mấy ngày gần đây có quá nhiều chuyện xảy đến với tôi, tôi gần như đã kiệt sức lắm rồi, không còn đủ tinh thần nữa để tiếp tục chiến đấu nữa. Tôi không biết là mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu, sẽ ra sao nhưng trong thâm tâm tôi vẫn tin rằng đến một lúc nào đó Người sẽ hiểu lòng tôi, có lẽ tôi đã phạm tội rất nhiều, tôi đã làm cho nhiều người buồn, lo lắng về tôi, tôi không giúp được gì cho mọi người cả, tôi vô dụng quá trong cuộc đời này. Tôi không muốn sẽ có thêm nhiều người lo lắng về tôi nữa, tự tôi sẽ đứng lên, vượt qua mọi điều sẽ đến với tôi.
Không biết có phải là tình cờ hay không nhưng mỗi khi tôi ngồi lên máy tính viết lên những dòng tâm sự của mình thì trời lại mưa, mưa rất mạnh, những cơn giông tố cứ đập liên hồi khiến cho tôi không khỏi rùng mình. Tôi hay có thói quen là ở nhà tôi hay cởi trần lắm, hầu như không lúc nào tôi mang áo cả nên chỉ cần một cơn gió thoáng qua trong mưa thôi là cả người tôi da gà lại nổi lên từng lớp lạnh tanh.
Thế giới quả thật là muôn màu muốn vẻ, mỗi người sinh ra đều có những hoàn cảnh riêng biệt, không ai giống ai cả. Tất cả hòa chung tạo nên một cuộc sống với rất nhiều những gam màu khác nhau. Có những cảnh đời khi sinh ra họ đã phải chịu những cuộc sống tật nguyền, không đươc đầy đủ nhưng sao họ vẫn sống thật tốt, họ vẫn tươi cười, vậy thì niềm vui của họ là ở đâu, làm sao họ có thể vui vẻ một cách mãnh liệt như vậy, không lẽ những thiệt thòi mà họ đã và đang chịu đựng không đánh bại được họ sao ? Còn có những cảnh đời sinh ra đã phải sống mồ côi, không cha, không mẹ, không bạn bè, người than, an hem, họ hàng,…nhưng sao họ vẫn sống được chứ. Với những hoàn cảnh bi ai như vậy chắc hẳn rằng họ phải chịu đựng rất nhiều những thiệt thòi mà bạn bè cùng trang lứa có được nhưng họ thì không. Thế nhưng họ vẫn không bỏ cuộc, vẫn cố gắng bươn chải và tạo ra được sự kỳ diệu trong chính những thiệt thòi, khó khăn của chính bản thân mình. Với tôi họ chính là những con người thật tuyệt vời, là tấm gương vĩ đại mà tôi vẫn chưa thể nào noi theo được.
Còn tôi, tôi có gia đình, có bạn bè, có chân có tay, có đầu óc, được học hành đầy đủ vậy mà chỉ mới có những thử thách nhỏ đến mà tôi đã vội vàng chịu bó tay rồi thật sao ? Tại sao như vậy chứ, tôi tự hỏi với lòng mình, với chính tôi nhưng vẫn là một câu trả lời văng vẳng bên tại “Chính tôi phải tự cứu lấy tôi, không ai có thể giúp tôi được”. Có những con người rất tốt đã lo lắng cho tôi, gia đình tôi, bạn bè tôi, và còn….nữa nhưng sao tôi lại thế chứ, tôi vẫn không thể hiểu được. Hay là đó chính là định mệnh, một định mệnh phủ phàng đưa đến cho tôi, bắt tôi phải chịu đựng tất cả như vậy, tôi không thể lý giải được. Tôi mong muốn tâm hồn mình được bình yên trong một ngày thôi, nhưng tôi vẫn không có được, đến rồi lại đi chỉ thoáng như một giấc mơ phũ phàng, cướp khỏi tay tôi hạnh phúc, thanh thản, bình an.
Lạy Chúa, con phải làm sao đây, con phải làm gì để tự giải thoát cho chính mình đây, con phải làm gì đây, xin Người giúp con, giúp con thoát khỏi những điều đã khiến cho con không thể đứng dậy được. Hãy làm tất cả những gì mà Người cảm thấy tốt nhất đối với con. Có những lúc con mong muốn Người hãy cất con đi sớm hơn khoảng thời gian mà con đang chờ đợi, con thấy tâm hồn mình vô cùng mệt mỏi, cảm giác bất an luôn đến với con, vây quanh xung quanh con tạo nên một bức tường thép nhốt chặt con lại. Con muốn vùng vẫy để thoát ra khỏi nó nhưng con không thể nào làm được. Chỉ có Người mới có thể kéo con dậy, thức tỉnh con để con có thể có được cảm giác bình an trong những ngày mà con đang chờ đợi Người đưa con đi.
Mưa đã ngừng rơi, tiếng ếch nhái ở đâu đó kêu lên văng vẳng, lòng tôi chợt nghĩ miên man, hồi tưởng lại một cảm xúc êm đềm của tuổi thơ bé nhỏ nhưng thật thoải mái….Đồng hồ đã chỉ 8 giờ 45 tối ngày 25 tháng 06 năm 2010.
Những hạt mưa lác đác rơi ngoài sân gợi nhớ lại trong tôi niềm khao khát mãnh liệt, một nỗi buồn u uất khó có thể diễn tả thành lời. Tại sao những hạt mưa dường như vô tình ấy lại khơi lại cho con người biết bao dòng cảm xúc, biết bao nỗi khổ, bi ai, buồn vui đan xen vào nhau tạo nên một bức tranh cuộc sống với muôn màu muôn vẻ.
Cứ mỗi độ hè về, tôi lại nhớ đến những ngày đầu tiên đến trường. Cảm xúc ấy tôi không thể quên được. Tôi nhớ lại một bài học lớp 1 mà tôi vẫn còn nhớ khá rõ ràng từng câu từng chữ của nó. “Buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng sớm đầy sương rơi và gió lạnh. Mẹ dắt tôi đi trên con đường mòn, con đường này tôi đã quen đi lại nhiều lần, nhưng lần này sao tôi thấy lạ, cảnh vật như có sự thay đổi lớn….”. Tôi không sao quên được, kỷ niệm của ngày ấy mới thật đẹp làm sao, một đứa con trai ngây ngô, hồn nhiên, vui đùa tung tăng giữa biết bao nhiêu bộn bề của cuộc sống xung quanh đời thường. Một cảm giác thật tuyệt. Tôi mong sao được trở về với tuổi thơ của mình, cùng bạn bè vui đùa, bỏ đi những lo toan, những trăn trở mà cuộc đời đem lại. Được nô đùa với niềm háo hức, hân hoan mà không phải nghĩ ngợi bất cứ điều gì cả.
Nhớ lại những buổi chiều bọn tôi đá bóng, chúng tôi chia ra làm 3, 4 đội. Thay phiên nhau, và cứ thế, mỗi bàn thắng đem lại trong tôi những niềm phấn khởi tột cùng. Bọn trẻ như tôi lúc ấy khá nhiều, khoảng chừng 20 đứa, đứa nào đứa nấy trông thật hồn nhiên, nhí nhảnh nhưng cũng vô cùng tinh nghịch.
Sáng sớm đi lễ về, cả bọn bắt đầu tập hợp lại trước sân nhà tôi, bắt đầu những trận đấu bóng nảy lửa. Nhớ lại lúc tôi quả thật là không khỏi chạnh lòng bởi một tuổi thơ ấu thật đẹp.
Sau những trận cầu nảy lửa của môn bóng đá, chúng tôi chuyển sang chơi cầu lông, bóng chuyền, bóng rổ, bóng bàn….rồi đến bắn bi, nhảy dây, đá dế, đá cầu…còn rất nhiều những môn thể thao khác nữa như Cờ tướng, cờ vua, cờ cá ngựa, ca rô…Có thể nói hầu như môn thể thao nào tôi cũng tham gia một cách rất tốt.
Không biết rằng có phải tuổi thơ tôi ham chơi quá nhiều nên giờ đây sức khỏe của tôi cứ như cọng bún vậy. Người ta đã nói sức khỏe tôi giờ đã quá yếu rồi, không còn đủ sức để tham gia những trò thể thao ấy nữa. Nghe những câu nói ấy tôi dường như đã sụp đổ, tôi không còn biết phải làm như thế nào, tôi dường như suy sụp hoàn toàn, cộng với nhiều chuyện nữa đã khiến tôi mỗi lúc một….
Ngoài kia mưa vẫn cứ rơi thật đều, nhẹ nhàng nhưng sao trong lòng tôi thấy lạnh quá, cái lạnh khô rát giữa một mùa hè nóng bức. Có một cảm giác thật khó diễn tả xâm chiếm lấy tôi, tôi cố kìm nén tất cả mọi xúc cảm của chính mình, không thể cho ai biết cả vì….như thế mọi người sẽ buồn, buồn thật nhiều vì chính sự yếu đuối trong tâm hồn tôi.
Tôi cố gắng vùng vẫy, thoát ra khỏi những gọng kìm đang đè nén, thoát đi, đi thật nhanh khỏi sự rối rắm của những lo âu mà chính tôi đã và đang chịu đựng.
Tôi không mong muốn gì nhiều, chỉ mong rằng sẽ không ai còn phải lo lắng, phải khổ vì tôi nữa. Tôi sẽ kìm nén những nỗi đau của bản thân mình, tôi không thể để cho người ta biết được, không thể nào….Nguyện xin Thiên Chúa ban hồng ân xuống trên những tâm hồn của tất cả những ai đang vất vả, xin đem lại sự bình an cho mọi người, cho tất cả, tất cả….