Tôi ở trong văn phòng công ty với một cảm giác buồn vô cùng. Không hiểu tại sao nữa. Tôi đã chịu quá nhiều áp lực,…tôi gần như muốn buông xuôi tất cả, tất cả rồi sẽ đi về đâu….
Tình hình công ty có thể nói thật khó khăn vô cùng. Tôi đã làm được gì đây, chưa được gì cả. Còn biết bao nhiêu con người hy vọng vào tôi, tôi có thể dễ dàng đầu hàng vậy sao. Những khó khăn đến đã làm cho con người tôi chùn bước một cách vô lý trí sao. Tôi không biết nữa, tôi như muốn buông tất cả. Ai có thể hiểu được cơ chứ, mọi người có lẽ tưởng rằng tôi rất khỏe, tôi rất thoải mái, chẳng có gì phải lo lắng cả nhưng họ không phải là tôi.
Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu chứ, có quá nhiều điều đã chi phối và vây quanh con người tôi. Nó như muốn nuốt chửng tôi trong bất cứ thời điểm nào tôi buông xuôi và chấp nhận.
Tôi thật sự không thể cam chịu như vậy được. Phải làm thế nào đây chứ, làm thế nào để vượt qua được những cánh cửa mà dường như chúng đã không còn hé mở nữa. Ai có thể giúp tôi với.
Tôi sinh ra trong một gia đình có 5 anh em tất cả. Trong gia đình có lẽ tôi là người ít nói nhất. Còn tất cả những người còn lại thì đều nói nhiều hơn tôi. Ba mẹ tôi giờ này chắc là vẫn đang làm bánh gai. Nghĩ đến đây, tôi gần như không thể tiếp tục viết được nữa. Họ đã vất vả rất nhiều vì tôi, vì anh em tôi. Thế mà tôi vẫn chưa giúp gì được cho họ cả. Tôi thật là một con người vô dụng…
Ra trường đã lâu rồi thế mà tôi đã làm được những việc gì chứ, tất cả chỉ là vô vọng, là đợi chờ một tia hy vọng nhưng biết bao giờ nó đến đây hay là sẽ không bao giờ đến. Biết bao nhiêu con người đã tin vào khả năng của tôi, về con người tôi. Nhưng dường như tôi đã làm họ thất vọng rồi. Con đường tôi đang đi liệu rằng nó có thể đưa tôi đến một cái đích mà tôi đã chọn không…? Hay chỉ là một điều gì đó mơ hồ trong ảo tưởng mà rất nhiều người đã nói. Ngay tại thời điểm này tôi chẳng còn gì cả, tất cả đều đã bỏ đi, đi thật rồi.
Tai sao vậy chứ, tại sao ý tốt của mình mà lại bị cho là không tốt. Tôi luôn mong muốn sẽ làm được thật nhiều điều mà để cho không ai có thể buồn mình nhưng tất cả dường như đã đi ngược lại với mong muốn của tôi. Tôi như không còn chút sức lực nào nữa. Trong lồng ngực tôi lại nhói lên một cơn đau dữ dội, cả người rã rời và như lôi tôi xuống vực thẳm,…tôi đang nằm mơ hay sao – không, tôi không mơ – tôi đang phải đối diện với cơn đau ngực, sao nó lại đến đột ngôt thế, tại sao vậy, sao đến mà không báo cho tôi một tiếng để tôi chuẩn bị chứ. Tôi không thể gục ngã được, tôi phải đứng dậy, phải mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn….
Tôi không thể tiếp tục được nữa….đồng hồ bây giờ đã là 11 giờ đêm rồi.