Mỗi đêm, trong những giấc mộng
Em đều thấy anh, cảm nhận được hơi thở anh
Đó là cách em hiểu rõ rằng anh luôn duy trì tình yêu đôi mình.....

Nó gần như là một cái gì đó, tôi thật sự chẳng hiểu nữa, từng lời, từng câu, từng chữ như đánh động vào tâm hồn tôi, tôi đã và đang nghĩ gì vậy cơ chứ, tôi không biết nữa. Rồi mọi sự sẽ như thế nào đây, sẽ kết thúc như thế nào trong tôi, trong em, trong những nỗi đau đã diễn ra.
Có biết bao nhiêu nỗi buồn đã qua, đã đến, đã trở lại....tôi không nghĩ là mình sẽ vượt qua được, tôi không còn niềm tin lắm nữa rồi vào những gì tôi phải đối mặt, tôi sẽ cố, cố cho đến khi Chúa gọi, và tôi đi....
Tôi chẳng biết phải làm như thế nào nữa, tôi lao đầu vào công việc, tôi trốn chạy cái sự nghiệt ngã, đau thương mà Người muốn tôi gánh, tôi sẽ vác Thập giá Người ban cho tôi nặng hơn nữa có lẽ tôi đã dễ chịu hơn rồi. Tại sao lại bắt người không có tội như em gánh lấy chứ, tôi thật không muốn như vậy chút nào. Hãy ban cho con sức mạnh, niềm tin, con sẽ bước đi, đi đến và....
Để đến một nào đó tôi sẽ....Nhưng, có lẽ đó chính là sự trớ trêu nghiệt ngã của sự sống....còn lại của tôi....