Lạy Chúa. Mỗi ngày trôi qua con lại chứng kiến thêm nhiều nỗi mất mát đến với mình. Thật con chưa thể chuẩn bị một tinh thần tốt nhất để có thể đối diện với những sự thật ấy. Đôi khi có vẻ phũ phàng nhưng con biết làm thế nào đây. Nếu thật là Ý Ngài xin soi lòng mở trí giúp con, cho con biết đâu là nút để có thể tháo gỡ và tìm được con đường tốt nhất mà Chúa muốn sắp đặt nơi con.
Đôi lúc tự mình con cảm thấy dường như mình còn quá yếu lòng tin. Lạy Chúa, xin Ngài ban thêm sức mạnh cho con để con đủ sức vượt qua những trở ngại mà con hằng ngày đang phải đối diện. Xin ban cho con niềm tin, nghị lực để vượt qua mọi rào cản của những điều mà Người không mong muốn
Con cám ơn Ngài rất nhiều.
Đừng quá thông minh để rồi nhận được một kết quả như vậy. Sự vội vàng có lẽ rồi cũng sẽ nhận được một tờ giấy trắng tinh mà thôi. Ai cũng vậy mà, đâu thể trách được chứ, cứ đành phải biết chấp nhận thôi. Người ta đi lên bằng rất nhiều cách khác nhau, người thì dựa vào thế thần của cha ông để lại, người thì may mắn trúng được một miếng đất to đùng nằm trong khu dự án quy hoạch, người thì thảnh thơi mang sổ đỏ đi cầm, người thì lao vào cuộc chơi của cờ gian bạc lận....vô số kể.
Đời là vậy, khóc thương chi cho cái số phận của mình, còn có nhiều người khổ lắm mà, sao ta cứ phải nhìn lên trên thế cơ chứ, chịu khó nhìn xuống 1 chút vậy. Hóa ra hiện tại mình cũng đỡ khổ hơn khá nhiều người mà, sao lại cứ mãi chạy đua với những cái vẩn vơ thế. Rồi tất cả mọi chuyện sẽ đi đến đâu chứ. Ai cũng có quan niệm sống, cách sống riêng cả. Đôi lúc thực dụng nhưng dĩ nhiên họ luôn tồn tại 25% cơ bản là tốt đấy mà. Là thế đấy, cuộc đời ạ, thôi thì có lẽ mình lại cố gắng hết sức mình mà thôi, còn mọi chuyện cứ để cho số phận đưa đến vậy. Mình không thể làm chủ được tình hình nữa rồi khi đã có quá nhiều điều ngoài tầm kiểm soát. Để rồi xem, sẽ sớm thôi, không lâu đâu.

Chỉ cầu mong sự bình yên trong tâm hồn là được rồi. Cố lên nhé, ngày mai trời lại sáng !
Lạy Chúa, con thà trở lại ngày xưa để quên đi tất cả của hiện tại, nó cứ luôn khiến con phải suy nghĩ quá nhiều mà dường như vượt ra ngoài những gì con có thể nhận thức được. Con muốn quên đi những thách thức, những rào cản, những vật chất chóng qua để về lại với tuổi thơ. Không lo nghĩ, vô tư trong từng ánh mắt, luôn sẵn sàng nở nụ cười khi đón nhận một niềm vui, sẵn sàng khóc oà khi một nỗi buồn vô tình chợt đến.
Xin Chúa đừng thử thách con quá sức của con mà, con gần như đang rất khó thở với thực tại rồi Chúa ơi. Con biết phải làm sao đây để vượt qua được. Giờ đây mọi sự đối với con dường như chẳng có ý nghĩa gì cả. Còn biết được rằng suy nghĩ của mình như vậy là không hề tốt chút nào, con biết rằng bằng tất cả mọi cách mình phải đứng dậy để đi tiếp con đường phía trước nhưng sao khó quá Chúa ơi. Giờ đây trước mắt con như một màn đêm tối tăm. Dù những ánh sáng của tia nắng mặt trời vẫn luôn sáng ấy, nhưng sao con vẫn thấy tối quá. Con lò mò tìm cho mình con đường đi tốt nhất nhưng vẫn chưa thể tìm thấy được. Con ngu dại quá phải không Chúa.
Con cũng đã cố gắng, đã quên đi đi những gì cần quên, đã hướng đến những gì tốt đẹp nhất mà Chúa đã tạo dựng. Con đã có thể nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đến và đi đều có nguyên do cả. Nhưng tại sao con lại như thế chứ. Tại sao cứ phải là con mà không phải là ai khác. Tại sao con không thể tìm thấy được niềm vui vào mỗi buổi sáng thức dậy. Tâm hồn con luôn nặng trĩu bởi những lo toan, những vất vả, những gì hư vô. Con đã cố gắng gạt bỏ đi những gì không cần thiết cho đời sống tâm hồn mình rồi mà. Chúa ơi, chắc chỉ có Mình Ngài mới hiểu thôi. Hãy cứu lấy con, đứa con đang mất phương hướng này.
Đã từng này tuổi đầu rồi mà vẫn chưa làm được một điều gì đó cho mọi người cả. Nhìn cha mẹ quanh năm vất vả nuôi con ăn học, nhìn mấy đứa em tuy còn nhỏ nhưng vẫn phải phụ giúp Cha Mẹ mà lòng sao cứ thấy buồn mãi. Sự quyết tâm vượt lên số phận khi xưa đã tan biến đi đâu mất rồi.......
Một buổi sáng thức dậy với quá nhiều sự hụt hẫng. Trong suy nghĩ, hành động, thái độ, sự kiêu hãnh của lòng tự tin đã chợt tan biến một cách vô hình không lý do. Thế đấy, cuộc đời lại trớ trêu theo cái cách mà hắn không thể hiểu được. Hắn đã thật sự cố gắng để đứng lên, để vượt qua những thử thách dù là khắc nghiệt nhất nhưng lại phải nhận về sự thất vọng vô cùng.
Khi những ánh mắt ái ngại cứ luôn soi mói, nhìn ngắm như muốn nhảy vồ vào, tâm hồn cảm thấy bất an lạ, như vừa mới mất một điều gì đó thật quý giá mà hắn hằng mơ ước. Thế giới này quả là có quá nhiều điều bí mật mà không ai có thể nắm bắt được. Mỗi một con người là cả một mớ hổn độn mà chính họ cũng không thể hình dung ra được vậy thì làm sao một con người như hắn có thể hiểu được phần nào cơ chứ. Mặc theo số phận sao, mặc theo những gì đến rồi đi sao. Tại sao cứ lại phải như thế. Bao nhiêu cố gắng để rồi cuối cùng lại phải nhận lấy một kết thúc đau thương vào buổi sáng này thế đấy.
Cái bụng réo lên ầm ĩ, nhưng sao lại không hề có cảm giác muốn ăn một chút gì đó cả. Ánh mắt như vô hồ hình xa xăm vào một nơi xa nào đó mà lòng lại thắt lên một cơn đau nhẹ nơi tận sâu trong tim mình. Có lẽ chỉ mình hắn hiểu được cái trớ trêu mà mọi thứ đang diễn ra xung quanh hắn.
Liệu rằng đây có phải là sự kết thúc cho một sự khởi đầu mới hay chăng, liệu rằng mọi chuyện diễn ra đều có lý do chăng, liệu rằng Người đã sắp xếp nó chăng. Nếu thật là ý Người, cầu mong mọi sự hãy cứ diễn ra theo như cái cách mà nó vẫn đến, chỉ ước muốn sự hạnh phúc sẽ đến với tất cả mọi người dù rằng đôi khi họ khó có thể chấp nhận được.

Suối nghệ ngày 06 / 08/ 2012.
Năm đó, cậu ta 17 tuổi, còn cô gái 16 tuổi. Họ cùng học chung một ngôi trường, cùng một lớp học.

Cậu là một anh chàng phá phách, suốt ngày nhàn rỗi. Cô là phần tử ham học trong lớp, thành tích ưu tú, thi cử luôn xếp vào top 5 người. Cậu ta cũng khá đẹp trai, tuy nhiên học tập không tốt lắm, nhưng lại rất thông minh. Cô ấy rất đáng yêu, nhiều người mến, trong lớp lại có rất nhiều người để ý.

Họ là bạn bè, nhưng cậu ta thích cô gái, cậu không hiểu được cảm giác của mình đối với cô ấy, chỉ là bất chợt muốn nhìn thấy cô , vừa mới gặp đây thôi, nhưng lại không ngừng nghĩ về cô; Thường vô duyên vô cớ đăng nhập vào QQ, nhìn chăm chăm vào cái biểu tượng QQ đang off của cô gái, rồi nhấn nút thoát; Bắt đầu nhìn thấy cô gái nhưng lại không dám bắt chuyện hoặc không biết nên nói gì nữa;

Cô gái buồn, cậu ta cũng sẽ buồn; Cô gái vui, cậu ta cũng vì thế mà vui. không lẽ cậu đã yêu cô gái đó rồi ưh………..  

Cô gái phát hiện hành động khác thường của cậu trai , nhưng cô không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì, cứ ngỡ nhà của cậu trai xảy ra chuyện gì mới tỏ ra như thế, qua một thời gian thì sẽ khác thôi…….   

Càng về lâu, cậu trai càng phát hiện mình đã yêu cô gái, vào học không nhịn được phải quay đầu lại nhìn cô gái, hầu như nó đã thành thói quen trong cuộc sống của cậu vậy. Cô gái vẫn không hiểu được, cứ mỗi lần hỏi chuyện cậu, cậu ta chỉ hướng mắt ra ngoài nhìn xa xa, đáy mắt thoáng hiện vẻ thất vọng, trong lòng cứ mãi âm ỉ vô số lần nói lên câu “tôi thích em” , tiếc rằng cô gái không nghe được.

Vào một đêm, cậu ta và một người bạn trong lớp đang gọi điện thoại, vô tình biết được số điện thoại của cô gái, cậu ta rất hứng khởi, nói qua loa vài câu rồi cúp máy ngay, ngay sau đó liền gọi cho cô ấy…..  

“Alo ?”  

“……………………..”    

Cậu nghe thấy giọng của cô ấy, đột nhiên quên mất phải nói cái gì.

“Ai vậy ?”  

“Cậu đoán đi ?” 
   
Cô gái nói tên của một người con trai trong lớp học, cậu ta rất thất vọng vì cô gái không đoán ra là cậu.

“Haha…….. sao mới đoán mà đã đoán đúng rồi !”  

Cậu ta muốn mượn tên người bạn đó để dò thám trong lòng cô gái thật ra có để ý đối tượng nào hay không.  

“Hì…….. Có chuyện gì không hả ?”  

“Mình……… mình………”  

“Gì hả ?”  

“uhm……. mình”  

“Cậu sao vậy ?”  

“Mình thích cậu, cậu có thể làm bạn gái của mình hay không ?”  

“Hả ?”  

“Mình nghiêm túc đó.”  

“…………..”  

“Được không hả ?”  

“Hãy cho mình suy nghĩ chút đã.”  

“OK, lát nữa mình sẽ gọi lại cho cậu.”

“uhm……..”  

Mười phút sau cậu ta gọi lại cho cô gái.  

“Hi, cậu suy nghĩ đến đâu rồi ?”  

“Mình nghĩ tốt nhất chúng ta hãy là bạn.”  

“Thật không thể chấp nhận mình ưh ?”  

“…………….”  

“Vậy được rồi, chúng ta hãy là bạn vậy, mình cúp máy đây.”  

Cô gái nằm trên giường, nghĩ lại mình cự tuyệt người con trai ấy, cậu ta nhất định sẽ rất buồn, đêm đó cô ngủ không được.  

Còn khi ấy, cậu ta không biết rằng, mình muốn biết trong lòng người con gái thích ai, lại lấy chuyện ấy đùa vui quá chớn.  

Ngày hôm sau, cậu ta lên lớp học như thường lệ. Lúc tan học, cô gái đột nhiên nhào tới chỗ ngồi của cậu ta với vẻ mặt đỏ ngầu, đá thật mạnh vào gốc ghế của cậu ta . “Cậu cảm thấy như vậy vui lắm àh ?” Thì ra cô gái thông qua những người bạn mà biết được số điện thoại của cậu ta, và biết được hết tất cả……… 

Cậu ngồi lặng trên ghế, đôi mắt vô thần, cậu biết mình đã làm sai, đùa vui quá chớn rồi, Nhưng, đã quá muộn. Cô gái giận, chỉ vì cậu nói dối cô ấy, cô gái đã vì thế mà khóc nhiều lần.  

Mấy ngày rồi, cô gái không nói chuyện với cậu, một câu trách móc cũng không. Xem ra, cô gái thật sự đã bị tổn thương, sự tổn thương rất là nặng.

Cậu ta thất thần và cứ luôn tự trách mình, muốn gọi điện cho cô gái, nhưng cô ấy không bắt máy. Cậu ta gửi tin nhắn cho cô.

“Xin lỗi, mình không cố ý đâu, thật đó, cho mình xin lỗi nhé, có thể tha thứ cho mình được không ?”  

Cô gái không trả lời, cậu không nản chí, gửi tiếp một dòng tin nhắn cho cô ấy.  

“Mình biết cậu rất là giận, đừng vì thế mà bỏ mặc mình. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, hãy tha thứ cho mình nhé !”

Cậu ta nóng ruột đợi chờ. Rất lâu sau đó, chuông điện thoại reo lên, cậu ta mừng như điên cầm điện thoại lên, quả nhiên là cô ấy.

“Nếu như một lời xin lỗi thì cần đến cảnh sát làm gì nữa hả ? Ai cũng có thể giết người trước, rồi nói lời xin lỗi với người ta ưh ! Vì vậy, lời xin lỗi của cậu mình không chấp nhận, chỉ là không muốn nói chuyện với cậu thôi!”
Cậu ta rất vui, dù cho cô gái không tha thứ cho cậu, chí ít cô gái đã quan tâm đến mình.

Từ buổi đó, ngày nào cậu cũng gửi một tin nhắn cho cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho cậu. Không cần biết cô gái có trả lời hay không, cậu cũng luôn kiên trì. Còn cô gái ngày nào cũng nhận được một tin nhắn, đó là do cậu ta gửi lại, dù cho hoàn cảnh nào cũng không thay đổi.  

Hai tháng trôi qua, dần dần đã trở thành thói quen trong cuộc sống của cô gái, đó là thói quen mỗi ngày nhận một dòng tin nhắn với lời nhắn xin lỗi và mong tha thứ của cậu ấy. Cũng có thể nói rằng, cô gái đã có thói quen có cậu ấy chăng……..

Vào một ngày nọ, cậu trai không đến lớp, cậu ta xin nghĩ, nhưng cô gái vẫn nhận được tin nhắn do cậu gửi đến. Vì thế cô gái không nghĩ nhiều đến việc đó. Nhưng cứ liên tiếp thế, cậu ta đã không đến lớp hai tuần rồi, cô gái phát hiện những ngày không có mặt cậu, rất tẻ nhạt, như thể cả thế giới mất đi màu sắc vậy, cho dù đều đều ngày nào cũng nhận được tin nhắn của cậu, không nhìn thấy cậu, trái tim như rất cô đơn rất trống vắng. Cô liền gọi điện cho cậu ta, nhưng không ai bắt máy, ngay sau đó cô liền gửi tin nhắn cho cậu ấy.  

“Cậu đang ở đâu ? Cậu sao vậy ? Tại sao không đến lớp hả ?”  

Cậu ta rất lâu vẫn không trả lời, cô giờ mới biết rằng chờ đợi tin nhắn là cần phải có dũng khí và sự nhẫn nại rất lớn. Từ lúc trước đến giờ, ngày nào cô cũng nhận tin nhắn của cậu mà không có một lần nào trả lời cả, cũng không khó đoán được, ngày nào cậu ta cũng ngốc nghếch chờ đợi dòng tin nhắn hồi âm của cô……     

Đến tối, cuối cùng cô gái đã nhận được tin nhắn của cậu ta : “Xin lỗi, đã bắt cậu đợi lâu giờ mới trả lời tin nhắn, chắc cậu đợi lâu lắm rồi phải không hả? Xin lỗi nhé, gần đây nhà mình phát sinh một số chuyện, nên không thể đến lớp. Sức khỏe tốt chứ hả ? Nhớ cậu thật……….. ” Cô gái rơi nước mắt, cô không hiểu vì sao mình lại khóc, vì ai mà khóc, chỉ là tự nhiên muốn khóc đấy thôi, vì có một người con trai đối xử với cô như thế!

Mười ngày lại trôi qua, trong mười ngày ấy không có cậu ấy. Cuối cùng cô gái nhịn không được phải đi kiếm cậu ta, vì cô biết, mình đã yêu cậu ấy rồi !  
Cô gái vội vã đi kiếm cậu ta. Nơi cậu ấy thích nhất; Địa điểm cậu ta thường hay tới mỗi khi buồn; tiệm internet cậu thường hay lui tới; địa phận bí mật của cậu ta; những nơi có thể đến được cô gái đều không bỏ qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cậu ta đâu, cô gái cảm giác trong lòng có điều gì đó bất ổn.

Một người bạn nói với cô gái biết, cậu ta có một cô em gái đang học cùng trường. Không lâu sau, cô gái đã tìm được em gái của cậu ấy. Hỏi đến cậu ta, em gái cậu ấy nghẹn ngào khóc, nói sẽ dẫn cô gái về nhà thì sẽ biết rõ mọi chuyện. Cô gái theo cô bé về đến nhà cậu ta, bước vào phòng của cậu ấy, cô bé chỉ vào một lá thư đang để trên bàn học, sau đó từ trong cặp lấy ra một chiếc điện thoại : “Còn cái này, giờ giao hết cho chị”. Nói xong, cô bé lẳng lặng rời khỏi phòng……..

Cô gái bước đến gần chiếc bàn, rung rẩy mở lá thư ra xem.

“Xin lỗi, sau này không thể ở bên cạnh cậu được rồi ! Những ngày không đi học, mình không khỏe lắm, đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói chỉ còn sống được một tháng. Thật có lỗi cái ngày cậu gửi tin nhắn cho mình rất lâu mới trả lời. Thật ra cậu vừa mới gửi tới là mình đã thấy rồi, chỉ vì mình phát hiện ngày thường có thể thoải mái nhấn nút điện thoại giờ lại trở nên khó khăn đến thế với mình. Mình đã phí thời gian rất lâu sau đó cuối cùng mới hoàn thành xong……… Xin lỗi nhé……

Cũng may cậu không tha thứ cho mình, nếu không……. Haha……. Nhưng thôi không còn quan trọng nữa.

Mình nhờ em gái mình mỗi ngày gửi đến cậu một dòng tin nhắn khi mình ra đi, về tin nhắn, mình đã nhắn sẵn hết rồi, đề phòng bất trắc đó mà…. Hihi…..

Hãy hứa với mình là không được buồn! Những ngày không có mình, cậu phải vui vẻ đó!  

Thật ra, mình yêu thầm cậu lâu lắm rồi, không nói cho cậu biết thôi…….. Tiếc rằng chưa thể nói thành lời, đã khiến cậu giận rồi ! Và một khi phạm lỗi thì chỉ có chết!

Xin lỗi nhé, chuyện đó mình thật sự không phải cố ý đâu, mình chỉ muốn biết cậu thích ai, vì…… mình thích cậu.

Hihi……… Những điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Cậu đó, nhất định phải chú ý đến sức khỏe, trời lạnh phải mặc thêm áo vào………………………..
………………………………………………….”

Mở chiếc điện thoại ra, cô gái mở hộp thư nháp ra xem, trong đó lưu trữ tất cả 435 dòng tin nhắn, tất cả dùng để chuẩn bị gửi cho cô gái.

Cô gái lặng người đi và ngã phịch xuống đất, đau khổ không cất thành tiếng……….   

Vì…….. hai tháng là 61 ngày, cũng là 61 dòng tin nhắn, cộng thêm hai tuần là 14 dòng tin nhắn; cộng tiếp 10 tin nhắn của 10 ngày không có mặt; sau cùng cộng thêm 435 dòng tin nhắn trong hộp thư nháp. Thì là …….
Cũng đã lâu lắm rồi không ngồi viết, cũng chẳng hiểu nguyên nhân vì sao hôm nay tôi lại ngồi để viết những thứ linh tinh này nữa.
Mới đó mà đã gần 1 năm, kể từ khi tôi trở về vùng đất SN này. Nhanh thật, chỉ mới đó thôi mà. Một năm qua, có biết bao nhiêu sự thay đổi đã đến, quá nhiều sự thay đổi khiến tôi không khỏi giật mình cho những quyết định của mình. Khi chưa thật sự bước chân vào thì cứ nghĩ rằng mọi chuyện quá đơn giản, nhưng một khi đã vào rồi thì biết bao nhiêu là thứ mà mình chưa thể biết hết được. Cứ phải cố gắng từng ngày từng ngày học hỏi từ từ, mỗi thứ một tý để hoà nhập tốt hơn thôi.
Nhiều đêm nằm suy nghĩ, tôi lại ước ao biết dường nào cái thời còn đi học ấy, thời tôi còn là sinh viên. Một ký ức tuyệt vời. Chẳng phải lo nghĩ gì nhiều cả, lúc đó tâm trạng ôi sao mà thoải mái đến thế, vậy mà mình đã chưa thật sự biết quý trọng nó. Để giờ đây, khi phải đối mặt với những thách thức của cuộc đời tôi lại cảm thấy như là mình còn quá xa vời thực tế.
Nuôi trong mình ý tưởng phải làm một cái gì đó để thoát ra khỏi hoàn cảnh thực tại, tìm đủ mọi phương hướng để có một hướng đi tốt nhất, nhưng sao tìm hoài mà vẫn chưa được chứ, có lẽ vì tôi đã chưa đủ quyết tâm, cũng có lẽ vì chưa đúng thời điểm chăng !
Ba Mẹ thì cũng đã lớn tuổi lắm rồi, nhà thì đông anh em, nếu như tình trạng hiện tại cứ mãi kéo dài thì không biết hoàn cảnh gia đình tôi sẽ đi đến đâu nữa....Càng suy nghĩ tôi lại càng cảm thấy như bế tắc vô cùng, song song vào đó tôi lại càng muốn quyết tâm hơn để cố gắng làm việc thật tốt nhưng dường như trước mắt tôi vẫn còn đang còn một màu đen mà lối thoát tôi vẫn chưa tìm ra được. Nghiên cứu đủ mọi loại sách, tìm đủ mọi thứ trên mạng nhưng tìm một hướng đi thật đúng đắn cho đúng thời điểm hiện tại tôi vẫn chưa tìm thấy. Người ngoài nhìn vào thì có lẽ họ sẽ cảm nhận một cái gì đó rất lớn lao. Nhưng đúng như người xưa vẫn thường nói, chỉ người trong cuộc mới hiểu được họ đang làm gì, đang có gì, đang đối mặt những gì....
Thế đấy, tôi lại viết một cách linh tinh nữa rồi mà chẳng biết cuối cùng sẽ đi đến đâu. Thực tế thì cái cùng đích cuối cùng của cuộc đời mình là gì cơ chứ. Không lẽ suốt ngày cứ cắm đầu cắm cổ làm việc để kiếm tiền thôi sao. Từ ngày này qua ngày khác, từ tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu...cũng chỉ mong ước một điều gì đó thật đơn giản, có đủ cơm ăn, áo mặc và một gia đình ấm êm hạnh phúc nhưng thật khó quá.
Xã hội này đã tạo cho con người ta biết bao nhiêu điều mà họ không thể lường trước được. Và cả chính bản thân tôi cũng vậy thôi. Trải qua biết bao nhiêu chuyện của một ngày để rồi khi đêm về, nằm trên giường ngẫm nghĩ mà chẳng biết số phận mình rồi sẽ ra sao nữa.

Lạy Chúa, con biết rằng từ khi sinh ra đến bây giờ con đã phạm không ít lỗi lầm, những lỗi lầm đó có lẽ đã để lại nỗi buồn cho nhiều người mà con không hề hay biết. Xin Người mỗi ngày một đốc thúc con, giúp con trước khi làm việc gì thì cũng biết suy nghĩ cho thật cẩn thận, giúp cho những ai đang như con tìm được một lối đi đúng nhất cho cuộc đời mình. Giúp cho những ai đang phải mang những ách nặng nề hiểu được lẽ phải, hiểu được giá trị đích thực của cuộc sống để biết trân trọng hơn những gì mình đang có. Và xin Người hay luôn đồng hành cùng con trong cuộc đời này. Vì con biết chắc một điều là dù khó khăn, dù thử thách lớn đến dường nào thì chính Người cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi con. Con cám ơn Người.