Một buổi sáng thức dậy với quá nhiều sự hụt hẫng. Trong suy nghĩ, hành động, thái độ, sự kiêu hãnh của lòng tự tin đã chợt tan biến một cách vô hình không lý do. Thế đấy, cuộc đời lại trớ trêu theo cái cách mà hắn không thể hiểu được. Hắn đã thật sự cố gắng để đứng lên, để vượt qua những thử thách dù là khắc nghiệt nhất nhưng lại phải nhận về sự thất vọng vô cùng.
Khi những ánh mắt ái ngại cứ luôn soi mói, nhìn ngắm như muốn nhảy vồ vào, tâm hồn cảm thấy bất an lạ, như vừa mới mất một điều gì đó thật quý giá mà hắn hằng mơ ước. Thế giới này quả là có quá nhiều điều bí mật mà không ai có thể nắm bắt được. Mỗi một con người là cả một mớ hổn độn mà chính họ cũng không thể hình dung ra được vậy thì làm sao một con người như hắn có thể hiểu được phần nào cơ chứ. Mặc theo số phận sao, mặc theo những gì đến rồi đi sao. Tại sao cứ lại phải như thế. Bao nhiêu cố gắng để rồi cuối cùng lại phải nhận lấy một kết thúc đau thương vào buổi sáng này thế đấy.
Cái bụng réo lên ầm ĩ, nhưng sao lại không hề có cảm giác muốn ăn một chút gì đó cả. Ánh mắt như vô hồ hình xa xăm vào một nơi xa nào đó mà lòng lại thắt lên một cơn đau nhẹ nơi tận sâu trong tim mình. Có lẽ chỉ mình hắn hiểu được cái trớ trêu mà mọi thứ đang diễn ra xung quanh hắn.
Liệu rằng đây có phải là sự kết thúc cho một sự khởi đầu mới hay chăng, liệu rằng mọi chuyện diễn ra đều có lý do chăng, liệu rằng Người đã sắp xếp nó chăng. Nếu thật là ý Người, cầu mong mọi sự hãy cứ diễn ra theo như cái cách mà nó vẫn đến, chỉ ước muốn sự hạnh phúc sẽ đến với tất cả mọi người dù rằng đôi khi họ khó có thể chấp nhận được.

Suối nghệ ngày 06 / 08/ 2012.