Một ngày mới nữa lại đến, như bao ngày khác, với tôi nó dường như quá đỗi bình thường. Tự đặt ra cho mình biết bao quyết tâm, lòng can đảm, mạnh mẽ để đứng dậy đối diện với những thách thức mà mình đã và đang vấp phải. Một giấc ngủ sâu và ngon giờ đây như là một món xa sỉ với tôi. Thật khó, chỉ mong tìm lại được cảm giác thật bình yên trong tâm hồn.
Mở máy lên, nghe một vài bản nhạc không lời mà thấy lòng như thắt lại, những âm thanh nghe sao mà bi đát quá chừng. hay là do tâm trạng tôi nó cứ như vậy. Nó khiến tôi liên tưởng đến câu "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".
Tôi tự hỏi với mình thực ra mình đang đi tìm cái gì, sống để mà làm gì, rồi tôi sẽ đi về đâu giữa cuộc đời này. Tôi chưa thể trả lời cho mình được, tôi cảm thấy như thật hỗn loạn với những gì mình đang đối diện. Những ánh mắt nhìn tôi với sự hời hợt, những nụ cười mỉa mai ôi sao mà chua chát vậy. Số phận con người là thế sao, khi thành công thì họ có thể đến rất nhiều, nhưng khi thất bại thì họ đi đâu cả rồi....đều đã chạy mât, nhìn lại thì không còn một ai nữa.
Bụng thì đói nhưng tôi còn không muốn ăn một miếng cơm nào nữa. Tôi nhìn chúng với một ánh mắt hững hờ, tôi nhìn với sự thờ ơ lạnh nhạt để rồi cứ để cho nó trôi qua như vậy. Chán nản - Tôi phải làm sao để thoát ra khỏi những mớ lộn xộn này đây. Cuộc đời tôi đã nỗ lực rồi đã, đã cố gắng vượt lên chính mình rồi mà, sao lại cứ trớ trêu vậy chứ, tôi còn phải làm những gì đây. Tôi cần lắm những động viên, những an ủi của một ai đó, nhưng tôi không có vinh hạnh được rồi. Ai cũng muốn bỏ mặc tôi, chửi mắng tôi, xem tôi như một con rối chỉ biết nghĩ những chuyện không đâu.
Tôi nào có muốn vậy đâu, tôi vẫn cố gắng rất nhiều đấy chứ. Tôi biết nói cùng ai đây, tôi biết phải làm gì đây. Một ngày mới mà lại như bao ngày cũ thế sao. Nhạc vẫn cứ vang lên, lòng vẫn cứ nặng, nhìn xa xăm một vùng trời hiu quạnh cô cút như chính tương lai mù mịt đang chờ đón....
Hãy cứu tôi, giúp tôi với. Nếu có ai nghe được những lời này. Làm ơn, làm ơn đi mà. Đừng quá đáng với tôi nữa mà.....Tôi sắp gục ngã rồi.
Mở máy lên, nghe một vài bản nhạc không lời mà thấy lòng như thắt lại, những âm thanh nghe sao mà bi đát quá chừng. hay là do tâm trạng tôi nó cứ như vậy. Nó khiến tôi liên tưởng đến câu "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".
Tôi tự hỏi với mình thực ra mình đang đi tìm cái gì, sống để mà làm gì, rồi tôi sẽ đi về đâu giữa cuộc đời này. Tôi chưa thể trả lời cho mình được, tôi cảm thấy như thật hỗn loạn với những gì mình đang đối diện. Những ánh mắt nhìn tôi với sự hời hợt, những nụ cười mỉa mai ôi sao mà chua chát vậy. Số phận con người là thế sao, khi thành công thì họ có thể đến rất nhiều, nhưng khi thất bại thì họ đi đâu cả rồi....đều đã chạy mât, nhìn lại thì không còn một ai nữa.
Bụng thì đói nhưng tôi còn không muốn ăn một miếng cơm nào nữa. Tôi nhìn chúng với một ánh mắt hững hờ, tôi nhìn với sự thờ ơ lạnh nhạt để rồi cứ để cho nó trôi qua như vậy. Chán nản - Tôi phải làm sao để thoát ra khỏi những mớ lộn xộn này đây. Cuộc đời tôi đã nỗ lực rồi đã, đã cố gắng vượt lên chính mình rồi mà, sao lại cứ trớ trêu vậy chứ, tôi còn phải làm những gì đây. Tôi cần lắm những động viên, những an ủi của một ai đó, nhưng tôi không có vinh hạnh được rồi. Ai cũng muốn bỏ mặc tôi, chửi mắng tôi, xem tôi như một con rối chỉ biết nghĩ những chuyện không đâu.
Tôi nào có muốn vậy đâu, tôi vẫn cố gắng rất nhiều đấy chứ. Tôi biết nói cùng ai đây, tôi biết phải làm gì đây. Một ngày mới mà lại như bao ngày cũ thế sao. Nhạc vẫn cứ vang lên, lòng vẫn cứ nặng, nhìn xa xăm một vùng trời hiu quạnh cô cút như chính tương lai mù mịt đang chờ đón....
Hãy cứu tôi, giúp tôi với. Nếu có ai nghe được những lời này. Làm ơn, làm ơn đi mà. Đừng quá đáng với tôi nữa mà.....Tôi sắp gục ngã rồi.
08:55 |
Category: |
0
Lời bình
Comments (0)