Trong thời của nền văn minh nhân loại đang phát triển một cách vượt bậc, từng dòng người đổ xô đi tìm cho mình một lối đi mới, một con đường mới. Thế mà tìm mãi, tìm mãi trong cái hư vô bất tận ấy vẫn chưa ai tìm ra cho mình một điều đích thực.
Tôi lớn lên tại vùng đất Suối Nghệ, vùng đất của sự kém phát triển, ngay từ thưở nhỏ tôi đã có khá nhiều khái niệm mơ hồ về những sự vật hiện tượng xảy ra xung quanh tôi. Điều lớn nhất đọng lại trong tôi chính là con người. Con người của vùng đất tôi sinh ra thật giản dị và chất phác. Họ sống cho chính mình và cho mọi người. Họ luôn mong muốn tạo được thật nhiều điều đổi mới trên chính mảnh đất của mình. Ai ai cũng có hoài bảo, mơ ước, mơ ước thoát khỏi cái nghèo cùng cực đã vây lấy quê hương tôi kéo dài đằng đẵng bấy lâu, nhưng ôi sao mà khó đến thế...
Bọn trẻ ở quê tôi thì khỏi phải nói, chúng vui đùa như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Hồi đó, chúng tôi thường chơi trò đá banh, trò bắn bi, trò chọi hạt điều, bịt mắt bắt dê, chơi vụ....còn rất nhiều và rất nhiều nữa...
Không biết tại sao giờ đây tôi lại viết lên những cái này những thật sự trong tôi khi nhớ lại tôi không khỏi bồi hồi và xúc động. Có lẽ những cái quá khứ ấy đã diễn ra khá lâu rồi nhưng vẫn không tài nào tôi quên được.
Nhìn mọi người đi lại, vui đùa, chạy nhảy và háo hức cho những dự định của họ tôi lại nghĩ đến mình. Đã gần một tháng nay rồi tôi không đi được, không chạy được, không làm được gì cả, tôi vẫn chưa thể đi được trên đôi chân của chính mình. Mọi người vẫn phải đỡ lấy tôi mỗi khi tôi vấp ngã và bị những cơn đau của thể xác hành hạ. Tôi chán, tôi thất vọng với chính mình và với những gì tôi đã trải qua. Đôi lúc tôi tự hỏi liệu rằng có phải mình sẽ không thể nào đi được nữa hay sao, hay là...tôi không biết diễn tả như thế nào nữa, tôi buồn, tôi thất vọng...
Nhà tôi lúc xưa còn nghèo lắm, có thể nói là nghèo nhất ở trong xóm. Ba tôi trước đây đã làm rất nhiều nghề để có thể nuôi lớn chúng tôi đến tận hôm nay, còn mẹ tôi thì khỏi phải nói nữa, những gì mà họ đã vất vả vì chúng tôi có lẽ sẽ không bao giờ chúng tôi có thể đền đáp hết được. Còn nhớ khi nhà tôi còn làm nghề nổ bắp, tôi nói đến cái nghề này chắc là không nhiều người được biết đến nó. Cứ mỗi sáng là nhà tôi chẻ củi, nhóm lửa, quét dọn phòng để khi mọi người đem bắp đến là chúng tôi sẵn sàng để nổ. Công đoạn để có thể đưa ra một mẻ bắp hoàn chỉnh quả thật là không đơn giản tí nào. Hồi đó công việc của tôi thường là ngồi quay bắp, có lần tôi đã dùng chân để quay nữa chứ, quay nhiều lần quá nên quen đấy thôi hay nói đúng hơn chính là mỏi tay quá nên lấy chân quay. Cảm giác ngồi quay bắp trước lửa sao mà nóng đến thế...
Sau khi quay cho bắp chín xong là ba tôi đập nồi bắp cho nó nổ, tiếng nổ thật khủng khiếp, vì lúc đầu không quen nên nhiều lần tôi đều phải bịt tai lại cả, cứ như là nổ giếng vậy...
Tôi lớn lên tại vùng đất Suối Nghệ, vùng đất của sự kém phát triển, ngay từ thưở nhỏ tôi đã có khá nhiều khái niệm mơ hồ về những sự vật hiện tượng xảy ra xung quanh tôi. Điều lớn nhất đọng lại trong tôi chính là con người. Con người của vùng đất tôi sinh ra thật giản dị và chất phác. Họ sống cho chính mình và cho mọi người. Họ luôn mong muốn tạo được thật nhiều điều đổi mới trên chính mảnh đất của mình. Ai ai cũng có hoài bảo, mơ ước, mơ ước thoát khỏi cái nghèo cùng cực đã vây lấy quê hương tôi kéo dài đằng đẵng bấy lâu, nhưng ôi sao mà khó đến thế...
Bọn trẻ ở quê tôi thì khỏi phải nói, chúng vui đùa như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Hồi đó, chúng tôi thường chơi trò đá banh, trò bắn bi, trò chọi hạt điều, bịt mắt bắt dê, chơi vụ....còn rất nhiều và rất nhiều nữa...
Không biết tại sao giờ đây tôi lại viết lên những cái này những thật sự trong tôi khi nhớ lại tôi không khỏi bồi hồi và xúc động. Có lẽ những cái quá khứ ấy đã diễn ra khá lâu rồi nhưng vẫn không tài nào tôi quên được.
Nhìn mọi người đi lại, vui đùa, chạy nhảy và háo hức cho những dự định của họ tôi lại nghĩ đến mình. Đã gần một tháng nay rồi tôi không đi được, không chạy được, không làm được gì cả, tôi vẫn chưa thể đi được trên đôi chân của chính mình. Mọi người vẫn phải đỡ lấy tôi mỗi khi tôi vấp ngã và bị những cơn đau của thể xác hành hạ. Tôi chán, tôi thất vọng với chính mình và với những gì tôi đã trải qua. Đôi lúc tôi tự hỏi liệu rằng có phải mình sẽ không thể nào đi được nữa hay sao, hay là...tôi không biết diễn tả như thế nào nữa, tôi buồn, tôi thất vọng...
Nhà tôi lúc xưa còn nghèo lắm, có thể nói là nghèo nhất ở trong xóm. Ba tôi trước đây đã làm rất nhiều nghề để có thể nuôi lớn chúng tôi đến tận hôm nay, còn mẹ tôi thì khỏi phải nói nữa, những gì mà họ đã vất vả vì chúng tôi có lẽ sẽ không bao giờ chúng tôi có thể đền đáp hết được. Còn nhớ khi nhà tôi còn làm nghề nổ bắp, tôi nói đến cái nghề này chắc là không nhiều người được biết đến nó. Cứ mỗi sáng là nhà tôi chẻ củi, nhóm lửa, quét dọn phòng để khi mọi người đem bắp đến là chúng tôi sẵn sàng để nổ. Công đoạn để có thể đưa ra một mẻ bắp hoàn chỉnh quả thật là không đơn giản tí nào. Hồi đó công việc của tôi thường là ngồi quay bắp, có lần tôi đã dùng chân để quay nữa chứ, quay nhiều lần quá nên quen đấy thôi hay nói đúng hơn chính là mỏi tay quá nên lấy chân quay. Cảm giác ngồi quay bắp trước lửa sao mà nóng đến thế...
Sau khi quay cho bắp chín xong là ba tôi đập nồi bắp cho nó nổ, tiếng nổ thật khủng khiếp, vì lúc đầu không quen nên nhiều lần tôi đều phải bịt tai lại cả, cứ như là nổ giếng vậy...
12:56 |
Category: |
1 Lời bình
Comments (1)
a? viết hay wa' nho?. tự nhiên đọc lại chuyện làm bắp nổ cũng thấy vui ghê..!! ^^ Chúc điều tốt nhất dành cho sức khỏe.