Chuỗi ngày buồn kéo dài mãi không ngưng, tìm đâu ra cái hướng đi của những cuộc đời. Ngày đầu tuần đến với tôi sao mà bình thường đến thế chứ. Không xa lạ, không bất ngờ, diễn ra một cách tự nhiên và thầm lặng. Hôm nay, ngày 29.06 tại đất Sài Gòn, tôi ở đây viết lên những dòng chữ này.
Trên kia những đám mây trôi nhẹ nhàng, từng cơn gió thôi vuốt qua làm lòng tôi them xao động. Báo hiệu một ngày đầu tuần hứa hẹn đến với tôi với thật nhiều điều mà tôi không thể ngờ cuộc. Tìm kiếm mãi cũng không thấy, chờ đợi mãi cũng chẳng đến, thế mà đã đến, đến thật nhanh khiến cho lòng tôi rất đỗi vui mừng. Tôi đã vui, vui thật nhiều nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mình quả đã là thật vô dụng và vụng về. Tôi đáng phải bị trách móc, tôi đáng phải bị chửi rủa, và tôi đáng phải bị chết.
Từng hồi, từng hồi kim đồng hồ trôi nhẹ nhàng và vô cảm. Thời gian đã qua đi thì không bao giờ ngừng lại, cứ trôi mãi trôi mãi không thôi. Trong không gian tĩnh lặng và sâu lắng, biết bao nhiêu sự kiện đã diễn ra trong tôi, có biết bao nhiêu cuộc đời đã phải ra đi một cách bi đát và câm nín. Số phận hẩm hiu của một đời người đã làm cho họ quên đi những hoài bão của mình, suốt năm, suốt tháng cứ mãi tìm kiếm trong vô vọng những điều không may để rồi khi mọi điều xảy ra thì ta mới nhìn lại, nhìn lại thì đã quá muộn màng, nhìn lại thì cũng đã không thể quay lại, cái vòng luẩn quẩn ấy cứ liên tục diễn ra hết đời này đến đời khác.
Mẹ thường bảo tôi, con phải luôn giữ gìn sức khỏe cho mình, đừng để đến khi nằm xuống thì tất cả những gì mình mong muốn nhất đều đổ vỡ. Mẹ ơi, mẹ có biết là con cũng muốn như vậy lắm chứ nhưng cuộc đời này đâu phải đơn giản như vậy đâu. Mẹ lo cho tôi nhưng mẹ có chịu lo cho mình đâu, mỗi sang thì mới 3 giờ mẹ đã dậy rồi, mẹ lo hết việc này đến việc khác, làm việc quần quật đến 11 giờ đêm mẹ mới ngủ. Sức mẹ đã không còn nhiều nữa, những cơn đau cứ đến bất chợt làm cho cái lưng mẹ đau, bàn tay của mẹ giờ đã không còn lanh lẹ như xưa nữa.
Nhưng tôi thì thế nào chứ, tôi đã giúp được gì để chia sẽ cho mẹ chưa, tôi đã giúp được gì cho các em tôi chưa, tôi chưa làm được bất cứ điều gì, tôi chưa làm được.
Hôm nay chính là ngày bổn mạng của 2 thằng bạn tôi. Không biết chúng nó giờ này thế nào rồi. Thằng Cường thì tôi đã gọi điện và chúc mừng nó rồi, còn thằng Hưng thì tôi cũng đã gọi hôm qua. Chắc là giờ này bọn nó cũng đã ngủ say rồi. Mong cho những kỳ vọng, những mong ước của bọn họ sẽ thành hiện thực và sẽ không như tôi, chỉ là kẻ thất bại, thất bại ngay trong chính bản than mình và thất bại trong cuộc đời….