Tôi ngồi lên máy tính, đồng hồ đã chỉ 23h13' ngày 13/04/1010. Một ngày qua đi, niềm vui không nhiều, nỗi buồn trào dâng. Đi bụi suốt đêm qua, đến ngày nay, tâm trạng vẫn chưa nhẹ hơn được tí nào. Thực ra, cái mà tôi đang mắc phải, gặp phải là cái gì vậy, đôi khi nó dường như đã đến rất gần với tôi nhưng tôi không thể nào giơ tay với tới được. Cũng có khi nó ở rất xa tôi, như chưa từng bao giờ tôi nhận thấy. Tôi hoài nghi trong những ảo tưởng tuyệt vọng, tôi dành cho mình 1 dấu chấm hỏi thật lớn, hay đối với tôi đã là dấu chấm hết của cuộc đời tạm bợ này trên thế gian. Tôi không sợ mình phải ra đi, tôi không sợ chính những cái khó khăn, những điều vất vả, những hận thù, những ganh ghét...và cả những điều tồi tệ nhất đã và đang đến rất gần bên tôi.
Tôi chợt nhớ lại rất nhiều chuyện, những sự việc đã xảy ra, đã đến trong tôi. Ngày ấy quả là tuyệt diệu, tôi là một đứa bé ngây thơ, hồn nhiên dửng dưng đối với mọi điều chung quanh, không có gì phải lo lắng cả, tâm hồn là 1 khoảng trống vắng diệu kỳ, những nỗi niềm như qua đi thật nhanh rồi lại vụt đến trong chốc lát. Nhưng giờ đây, cái trống vắng của ngày xưa ấy đã không còn nữa, thay vào là trống vắng của niềm tin, khát khao, nghị lực...tất cả thay phiên nhau ùa tới, dìm tôi xuống khỏi vực thẳm tối tăm của tận cùng bi ai, khốn cùng.
Tôi cố gắng thoát ra, vươn lên, đi qua...nhưng không hiểu sao đầu óc của tôi đã không thể còn đủ minh mẫn để làm được nữa. Dù rằng chuyện đó có đơn giản đến đâu đi chăng nữa, nó cũng như 1 chiếc lá đè nặng lên đôi vai của kẻ gánh hàng rong giữa chốn phố phường chật hẹp. Nó không buông tha tôi, tôi cố gắng vùng vẫy thì nó càng siết chặt lấy thân xác tôi. Một cái màng nhện đã trói chặt tôi, tôi nhắm mắt nghĩ ngợi và từ từ tôi thiếp đi trong những suy nghĩ vô vọng....