Một nỗi buồn chán cô đơn cùng cực đã xảy đến trong tôi. Ngày tôi trở lại Sài Gòn, tại sao lại như vậy cơ chứ ? Tại sao ? Chúa ơi, hãy cứu lấy con, kẻ hèn mọn tôi tớ của Ngài đây, hãy đưa con đi theo như ý Ngài muốn.
Sao nó lại rối tung lên như vậy chứ, tôi phải làm sao đây, bình tĩnh, suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện ư, tôi đã làm rồi nhưng không thể được, nó đã cản bước tôi đi, vùi dập tôi xuống tận cùng bi thảm nhất của sự thất vọng chán chường này. Tôi còn không định hình là mình đang viết cái gì nữa, đầu óc tôi như quay cuồng, điên loạn trong tất cả mọi sự, tôi như bị một cái gì đó giáng 1 đòn thật mạnh vào tâm trí tôi, tôi đã muốn tạo ra cho mình sự thoải mái, sự tỉnh táo nhưng sao khi tôi trở về lại như vậy chứ ???/
Tôi chỉ muốn đi, đi thật xa, nhưng biết đi đâu bây giờ, tôi như kẻ hoảng loạn, không tìm được lối cho mình nữa rồi, tôi đang làm gì thế này, tôi không biết nữa, hãy cứu lấy con, CHÚA của con ơi. Sao Ngài lại bỏ con.