Nếu những chuyện ấy đã không xảy ra, nếu như cái khoảnh khắc ấy đã không đến, nếu như mọi chuyện đã kết thúc sớm, nếu như cuộc đời diễn ra như cái cách mà nó đã đem đến….nếu thời gian quay lại, nếu như không gian sẽ không như thế này, nếu như bây giờ tôi không còn ở đây, nếu tôi không quay trở lại, nếu như….Cũng chỉ là nếu mà thôi.
Ngày mai, mọi chuyện sẽ tốt hơn, ngày mai, trời lại sáng. Ngày mai, và ngày mai, sẽ ra sao, sẽ thế nào….???? Mãi mãi không ai biết được chuyện gì sẽ đến vào ngày mai.
Tất cả mọi chuyện khi đến, lúc đi đều đem lại cho tôi rẩt nhiều cung bậc những giới hạn của cảm xúc, việc tốt, việc xấu, việc vui, buồn, hạnh phúc, khổ đau, tất cả hòa nhịp quay đều trong một quỹ đạo của vòng định mệnh.
Mở đôi mắt ra, ánh sáng mặt trời le lói chiếu rọi vào khiến cho tôi vội vàng nhắm nghiền mắt lại. Ánh sáng mặt trời buổi sáng thật đẹp, không quá nóng, không quá sáng, nhẹ nhàng và đầy sức quyến rũ. Tôi từ từ mở nhẹ mí mắt, từ từ làm quen dần với ánh sáng đang chiếu rọi của mặt trời, khung cảnh xung quanh thật yên tĩnh, không còn nghe thấy tiếng chim cu gáy như ngày nào, không còn tiếng sủa ồn ào của chú chó lulu, cũng không còn nghe tiếng mưa lác đác đêm qua. Một buổi sáng thật đẹp, đẹp mơ hồ tạo nên một màu sắc thật ấm áp vào một buổi sáng đầu tháng 7.
Lại một tháng nữa qua đi, tháng 7 đến mang theo nhiều điều bí ẩn của mùa hè rực lửa. Đan xen vào những cơn mưa dầm tạo nên một khung cảnh ảm đảm khó quên. Màu xanh của lá, màu đỏ của những cành hoa phượng rũ rượi phất phơ trông thật não nề. Những tưởng rằng sáng nay bầu trời lại được ấm áp chứ, thế mà từ đâu đó trong không trung một cơn gió mạnh thổi đến mang theo sự tối tăm của đất trời, mưa lại đến.
Vội vàng tôi nhắm mắt lại, với tay lấy cái mền quấn chặt vào, những cơn gió lạnh đến, lùa vào, tôi run người lên, quấn thật chặt cái chăn, khôn g muốn nghĩ ngợi gì nữa. Tôi chỉ muốn tiếp tục ngủ, ngủ một giấc thật sâu, mấy ngày nay tôi đã quá mệt rồi. Dường như tôi đã làm việc quá sức mình, không còn đủ tỉnh táo để nhận biết mọi điều nữa. Tôi chôn chặt mọi u sầu, phiền muộn của mình, cố tìm cho được một niềm hạnh phúc nhỏ bé nào đó, nhưng sao lại khó đến như vâỵ. Tôi không thể nào níu giữ được, nó lại ra đi, nhanh như lúc nó đến, rồi vụt mất, mất mãi mãi như cơn gió thoảng đến cùng những cơn mưa buồn tháng 7.
09:35 |
Category: |
1 Lời bình
Comments (1)
văn của anh dịu dàng uyển chuyển như cô gái làm duyên ấy.Nói chung thì giọng văn tự sự, đầy tình cảm, nhẹ nhàng mà sâu lắng....chả như em, câu nào câu đó cụt ngủn, kekeke
mà sao anh buồn chi nhiều vậy, yêu cầu đổi thể loại giọng văn đi. toàn là buồn với chán thôi. ai mà chả viết lúc buồn với chán , nhưng mà giọng văn sao nghe the lương sầu thảm quá...hichic...
anh mà viết truyện ngắn, dùng mấy lời lẽ này diễn tả tâm trạng nhân vật chắc có người đọc khóc thiệt quá...