Tôi trở về nhà với hy vọng mong manh của mình là tìm được sự bình yên, thoải mái sau những tháng ngày bươn chải nơi xứ người. Những niềm đau, nỗi buồn đã đến nó khiến tôi không còn giữ được sự bình tỉnh thường có của mình nữa. Tôi chỉ muốn quên đi tất cả, chôn chặt chúng vào dĩ vãng và khởi đầu một cuộc đời mới với những niềm tin, niềm hy vọng mà tôi sẽ cố gắng làm được.
Khi tôi trở về nhà thì cũng là lúc những xúc cảm dào dạt ùa về. Đau đớn não nề, chỉ một hy vọng mong manh thôi nhưng sao lại cướp mất lấy của tôi như vậy, tôi muốn quên đi những gì đã xảy ra, những gì là khó quên nhất, đau đớn nhất, buồn khổ nhất nhưng sao cuộc đời lại không buông tha cho tôi như vậy. Tôi thật sự đáng trách lắm sao, kiếp trước tôi đã làm gì cơ chứ, tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Tôi hận cái khắt khe mà sự sống này đã đem đến sự tồn tại của tôi, tại sao lại bắt tôi phải gánh chịu mọi chuyện như vậy. Tôi căm ghét, tôi hận thù, tôi muốn trốn chạy, muốn bỏ mặc tất cả nhưng sao lại bắt tôi phải mở mắt ra, chứng kiến những sự thật cay đắng thế kia chứ.
Người tôi thương yêu nhất cũng đã bỏ mặc tôi rồi, nhưng tôi không thể trách được vì người ta còn có nhiều dự định, nhiều hy vọng hơn là an ủi kẻ thất bại thảm hại này như tôi. Có ai hiểu được tôi đang phải đối mặt với những gì cơ chứ, tôi đã muốn đứng lên, gượng dậy, làm lại từ đầu, vượt qua tất cả nhưng sao lại thế cơ chứ. Trò chơi định mệnh của số phận đã cướp lấy hy vọng của chính bản thân tôi, một hy vọng nhỏ nhoi thôi, tôi có dám yêu cầu quá cao sang cầu kỳ gì đâu cơ chứ, sao lại ép tôi đến đường cùng ngõ cụt này chứ. Sao không giết chết tôi đi, sao lại để tôi chứng kiến những chuyện như vậy chứ, tôi không còn kiểm soát được gì nữa rồi, tôi chết mất thôi.
Cứ ngỡ rằng màu xanh của đất trời, màu vàng tươi sắc, màu xanh hy vọng, màu đen huyền ảo, màu nắng thanh cao ấy sẽ đem lại cho tôi một cái nhìn mới, một cuộc đời mới nhưng chính nó đã giết chết lấy tôi. Tôi không còn chỗ dựa nữa rồi, niềm tin hy vọng đã chợt đến rồi lại đi theo cái định mệnh khắc nghiệt. Xin hãy cứu lấy tôi, tôi đang làm gì đây chứ, tôi phải làm sao đây, hỡi những trái tim yêu thương, những tấm lòng nhân ái, những con người hy vọng, hãy cho tôi một lời khuyên đi chứ, sao lại khiến tôi phải như thế này cơ chứ, tại sao, tại sao….
Có lẽ giờ này tất cả mọi người đã ngủ hết mất rồi, cả em nữa, em cũng đã ngủ vì những dự định của em. Tất cả không còn ai hiểu được cảm giác của tôi lúc này, tôi cũng chẳng muốn ai cả, tôi chỉ muốn viết nên những nỗi lòng bức bách khó chịu này, tôi không cần đến sự thương hại của ai cả, tôi căm ghét tất cả những gì đã đến với tôi.
Con kiến nào đó sao lại bay vào mắt tôi kia chứ, tại sao mày cũng không thể thông cảm với tau hả. Tôi không thể dừng lại được, những dòng nước mắt sao cứ chảy dài, chảy mãi thế này, một đêm tôi lại không thể ngủ, có lẽ đã thành thói quen rồi. Tôi cũng chẳng muốn ngủ nữa, những ám ảnh ấy có lẽ sẽ ùa đến với tôi, tôi phải làm một việc gì đó đây, tôi không muốn ngồi yên, nghỉ ngơi vào lúc này, tôi chỉ muốn chạy thôi, chạy đi thật xa, khỏi cái vòng đen đang quấn chặt vây quanh tôi.
Chúa ơi, Người ở đâu rồi. Hãy cứu lấy đứa con tội nghiệp này của Người. Nếu có thể được, hãy đưa con đi theo Ngài với.
Tôi không thể tiếp tục được nữa rồi, đôi bàn tay run lên một cách liên hồi, tôi không thể dừng lại, tôi phải tiếp tục, phải làm một điều gì đó….