Sao những giọt nước mắt tôi cứ lại chảy hoài như vậy chứ, tôi muốn lau khô đi tất cả, tôi muốn dừng lại cái cảm giác yếu hèn này, tôi muốn mình phải thật mạnh mẽ hơn nữa, nhưng sao khó quá, tôi không thể ngăn nổi dòng cảm xúc của bản thân nữa rồi.
Thế giới quả là oan nghiệt thật, có những sự việc, hiện tượng tưởng chừng như rất đỗi bình thường nhưng sao lại đem đến cho con người ta nhiều uẩn khúc quá vậy. Cũng có những điều dường như là quá khó khăn nhưng sao cái cách mà nó đến lại đơn giản thế chứ. Tôi muốn tìm ra cho mình một câu trả lời thật thích đáng nhưng biết tìm đâu ra đây. Tôi không còn ai để chia sẻ, để tâm sự, để an ủi nữa rồi. Họ đã bỏ mặc tôi nơi đây, tôi phải tự mình giải quyết tất cả thôi, tôi cũng chẳng muốn ai phải lo lắng nữa cả, rồi tôi sẽ tìm ra cái khúc mắc ấy thôi.
Đã có lúc tôi rất vui, rất hạnh phúc, và ngỡ rằng cuộc đời này chỉ luôn là màu xanh tuyệt đẹp thôi. Những lúc như vậy, tôi trân trọng, gìn giữ từng phút giây, dù là ngắn ngủi nhưng với tôi nó thật đẹp, thật tuyệt vời. Nhưng khi nhìn nhận lại, thì dường như chỉ là giấc mơ đến với tôi mà thôi, tôi không muốn mình mau tỉnh lại như vậy, tôi ao ước được sống với những giấc mơ ấy, có phải là quá ảo tưởng lắm không ?
Tôi tự hỏi vì sao con người ta lại có nước mắt chứ, nước mắt sinh ra để làm gì vậy, nó chỉ là những đau khổ thôi mà, thế sao nó lại tồn tại kia chứ. Trong mỗi một con người ai cũng có cả, vậy sao ta không thể gạt bỏ nó đi, xóa bỏ nó để không còn những khổ đau vây quanh kìm hãm nữa. Có những giọt nước mắt đến làm cho biết bao sự chia ly diễn ra, có những giọt nước mắt khiến cho biết bao con tim ngừng đập, cũng có những giọt nước mắt hạnh phúc ngập tràn như của một ai kia, nước mắt – ôi nước mắt.
Tôi ghét nó, không thích nó, tôi căm thù nó, tôi hận nó vì nó đến với tôi quá nhiều, nó khiến tôi phải ra như thế này.
Rồi đến một ngày nào đó, tôi phải đối diện với tất cả, những gì mà bấy lâu nay tôi cứ luôn muốn trốn chạy, tôi biết được rằng lúc đó có lẽ nước mắt tôi sẽ không còn rơi nữa, nhưng có một ai nữa, sẽ lại rơi, và tôi không muốn điều đó đến chút nào. Tôi mong muốn sự hạnh phúc sẽ đến với em, nếu không còn tôi, chỉ với một điều ước, tôi ước ao hạnh phúc sẽ không bao giờ tắt trong mắt em.

Comments (2)

On lúc 20:26 2 tháng 8, 2010 , Nhím Con nói...

nhưng mà nếu ai sinh ra không khóc là không sống được đó anh ơi... chẳng phải biết đời là bể khổ hay sao?

 
On lúc 02:19 3 tháng 8, 2010 , mimisnail nói...

Ai bảo khóc là thương là nhớ?
là biết buồn, biết giận, biết đau?
còn biết khóc còn là người hạnh phúc
biết mình còn cảm xúc với cuộc đời
có khi khóc để biết mình lạc lõng
giữa cuộc đời bề bộn những người qua
có khi khóc để biết mình quan trọng
mình có là gì trong cuộc sống hôm nay
biết nghĩ suy về tương lai quá khứ
để hiện tại này ráng sống tốt hơn...