Em đã đến, đã ươm trong tim Anh mầm sống của thương yêu, không một chút ngại ngần Anh đã nuôi nấng nó...Nó lớn lên trong Anh từng ngày, chưa kịp đơm hoa đã bị cơn bão đời đánh đổ gục...Giờ đây, chỉ là hoang tàn, là đổ nát, là xác xơ...Anh bơ vơ, thèm khát những yêu thương đã tan biến...Nhưng, có một điều Anh biết rằng, Em sẽ mong Anh tìm được mầm sống mới, mong Anh vượt qua cơn bão lòng để đứng vững, để còn có ngày gặp lại Em và mỉm cười, nụ cười thân thương cho những kỉ niệm, đã một thời chúng ta có được...
Có người bảo rằng, yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thật sự phải do mình mang lại...Anh hiểu điều đó, nhưng bây giờ, với Em Anh không thể nữa rồi. Nhưng chắc chắn với Em một điều, ở một nơi xa xôi nào đó, Anh luôn nhìn về phía Em, luôn cầu chúc cho Em yên vui bên người mà Em đã chọn...Và một ngày, Em đọc được những dòng này, hãy mỉm cười để Anh an vui.
Anh thực sự yêu em và anh không thể coi em là một người bạn, một người em gái như em muốn. Với anh, em mãi mãi là một người yêu. Anh không dám đối mặt với em, không phải vì anh hèn nhát mà là vì anh không thể kiềm chế nổi tình yêu của mình mỗi khi gặp em, anh không chịu nổi cảnh em ở trong vòng tay người khác...
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ. Ngày em đến với anh, anh biết cả anh và em điều đã từng trải qua những cuộc tình cay đắng, đều đã bị người yêu bội bạc, đều là những người nghiêm túc và tôn trọng nhau trong tình yêu. Chính vì sự đồng cảm đó mà dường như trong trái tim anh, em dần dần thay thế người con gái ấy.
…Chia tay… không quan trọng là ai nói lời chia tay trước… không quan trọng ai bỏ và ai là người bị bỏ... chỉ là cuối cùng thì cả hai vẫn phải xa nhau… chỉ là cuối cùng thì vẫn có nỗi buồn và nước mắt! Nghĩ một cách lạc quan, người ta tự an ủi nhau rằng: “Mỗi một kết thúc chỉ là bắt đầu cho một sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn"… Ngụy biện!... Để khởi đầu lại sau mỗi một kết thúc, thì cũng đã phải trải qua rất nhiều nỗi đau rồi… con người ta cần thời gian để nguôi ngoai… cần thời gian để nhìn lại… cần thời gian để định hướng… và cần thời gian để bắt đầu lại từ đầu… Nỗi đau vẫn là nỗi đau, kỉ niệm vẫn là kỉ niệm, chỉ là ta tạm thời cất nó đi, tạm thời không chạm vào nó để không bị đau thêm nữa mà thôi
Đây là bức thư tình đầu tiên anh viết cho em, đáng tiếc đó lại là bức thư cuối cùng. Anh vốn không biết viết thư, nhưng anh không thể kìm nén những cảm xúc trong mình. Anh thực sự mong em hạnh phúc. Xin trả lại em một tình yêu mà có lẽ không bao giờ anh dành cho ai như vậy được nữa. Tạm biệt em, người con gái mà anh yêu nhất. Bài thơ này, anh viết chỉ để tặng riêng em, em còn nhớ không em?
Khẽ đặt lên môi một nụ hôn
Vương vấn lại một mối tình trong trắng
Dường như yêu đã ở thời xa vắng
Để bây giờ nếm trái đắng khi yêu
Khóc vì em, anh đã khóc rất nhiều
Nhưng không đủ để tắm đi khát vọng
Bao đam mê bụi trần ai nóng bỏng
Để bây giờ đau đớn xót xa lòng
Giấc mơ nào chỉ có mỗi màu hồng
Chuyện tình yêu lại càng là không thể
Yêu được em đã là điều không dễ
Được em yêu lại là điều càng không thể phải không em Tôi yêu em và chỉ biết yêu em
Yêu ngây thơ dại khờ và ngu ngốc
Trên đường tình chỉ mình tôi cô độc
Vẫn mỉm cười vì tôi quá yêu em
Có người bảo rằng, yêu một người là mong cho người ấy được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc thật sự phải do mình mang lại...Anh hiểu điều đó, nhưng bây giờ, với Em Anh không thể nữa rồi. Nhưng chắc chắn với Em một điều, ở một nơi xa xôi nào đó, Anh luôn nhìn về phía Em, luôn cầu chúc cho Em yên vui bên người mà Em đã chọn...Và một ngày, Em đọc được những dòng này, hãy mỉm cười để Anh an vui.
Anh thực sự yêu em và anh không thể coi em là một người bạn, một người em gái như em muốn. Với anh, em mãi mãi là một người yêu. Anh không dám đối mặt với em, không phải vì anh hèn nhát mà là vì anh không thể kiềm chế nổi tình yêu của mình mỗi khi gặp em, anh không chịu nổi cảnh em ở trong vòng tay người khác...
Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ. Ngày em đến với anh, anh biết cả anh và em điều đã từng trải qua những cuộc tình cay đắng, đều đã bị người yêu bội bạc, đều là những người nghiêm túc và tôn trọng nhau trong tình yêu. Chính vì sự đồng cảm đó mà dường như trong trái tim anh, em dần dần thay thế người con gái ấy.
…Chia tay… không quan trọng là ai nói lời chia tay trước… không quan trọng ai bỏ và ai là người bị bỏ... chỉ là cuối cùng thì cả hai vẫn phải xa nhau… chỉ là cuối cùng thì vẫn có nỗi buồn và nước mắt! Nghĩ một cách lạc quan, người ta tự an ủi nhau rằng: “Mỗi một kết thúc chỉ là bắt đầu cho một sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn"… Ngụy biện!... Để khởi đầu lại sau mỗi một kết thúc, thì cũng đã phải trải qua rất nhiều nỗi đau rồi… con người ta cần thời gian để nguôi ngoai… cần thời gian để nhìn lại… cần thời gian để định hướng… và cần thời gian để bắt đầu lại từ đầu… Nỗi đau vẫn là nỗi đau, kỉ niệm vẫn là kỉ niệm, chỉ là ta tạm thời cất nó đi, tạm thời không chạm vào nó để không bị đau thêm nữa mà thôi
Đây là bức thư tình đầu tiên anh viết cho em, đáng tiếc đó lại là bức thư cuối cùng. Anh vốn không biết viết thư, nhưng anh không thể kìm nén những cảm xúc trong mình. Anh thực sự mong em hạnh phúc. Xin trả lại em một tình yêu mà có lẽ không bao giờ anh dành cho ai như vậy được nữa. Tạm biệt em, người con gái mà anh yêu nhất. Bài thơ này, anh viết chỉ để tặng riêng em, em còn nhớ không em?
Khẽ đặt lên môi một nụ hôn
Vương vấn lại một mối tình trong trắng
Dường như yêu đã ở thời xa vắng
Để bây giờ nếm trái đắng khi yêu
Khóc vì em, anh đã khóc rất nhiều
Nhưng không đủ để tắm đi khát vọng
Bao đam mê bụi trần ai nóng bỏng
Để bây giờ đau đớn xót xa lòng
Giấc mơ nào chỉ có mỗi màu hồng
Chuyện tình yêu lại càng là không thể
Yêu được em đã là điều không dễ
Được em yêu lại là điều càng không thể phải không em Tôi yêu em và chỉ biết yêu em
Yêu ngây thơ dại khờ và ngu ngốc
Trên đường tình chỉ mình tôi cô độc
Vẫn mỉm cười vì tôi quá yêu em
Còn tiếp.....
21:18 |
Category: |
1 Lời bình
Comments (1)
Xúc động quá đi anh Tín ơi!!! Cô nàng nào mà được anh yêu nhiều như thế nhỉ...chỉ như thế thôi là cô ấy cũng hạnh phúc rồi. Vì đâu dễ có được 1 người yêu mình chân thành và vô điều kiện kia chứ!!!