Nhanh quá, mình đến với nhau cũng nhanh, để giờ ra đi cũng thật chóng vánh... Em đã làm anh khóc ! Anh không thể giải thích nổi vì sao anh lại yêu em nhiều như thế, có thể đúng như người ta nói, theo tình tình phụ, trốn tình tình theo.

Để rồi con tim anh đang nồng cháy yêu em, mỗi khi nghĩ tới em nó lại thổn thức, mỗi khi gặp em lại đập những nhịp reo vui khiến anh hạnh phúc. Bây giờ nó chết lặng chẳng còn muốn đập nữa rồi…

Nước mắt anh lại rơi mất rồi, tình trạng này còn kéo dài đến khi nào nữa đây? Nếu cứ mỗi khi nghĩ tới anh em lại khóc... có lẽ em sẽ kiệt sức mất! Em đang làm gì? Em đang ở đâu? Em ở cùng với ai?… Anh ngốc quá phải không em, chẳng ai theo đuổi những thứ không thể thuộc về mình, vậy mà anh lại thế đấy…

Không biết có phải do số phận không, nhưng Em-một người mới quen, mới yêu lại có thể làm được điều mà gia đình, bạn bè anh không làm được. Em thực sự quan trọng với anh lắm em biết không?

Anh yêu anh rất nhiều, thực sự rất nhiều, anh muốn níu kéo em lắm nhưng anh không biết phải níu giữ em bằng gì nữa… Tình yêu và sự chung thủy thôi dường như là chưa đủ phải không em? Thứ em cần nhất thì anh lại không có được, anh thật đáng trách... nhưng không sao, chẳng thà như thế còn hơn anh phải thấy em đau khổ, vì yêu không phải là được yêu mà được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc mà, sẽ rất khó khăn và vật vã đây!

Quên em có lẽ là một việc sẽ vô cùng khó đối với anh đấy. Anh rất hay ngắm nhìn em em biết không? Làm sao anh quên được nụ cười ấy khi cười đùa cùng em, làm sao anh quên được đôi môi ngọt ngào ấy khi hôn em, anh phải làm sao để quên đôi mắt âu yếm của em bây giờ?

Có lẽ em sẽ cười khẩy và nói anh hâm, chẳng đọc hết những thứ vô vị này. Nhưng anh mặc kệ, ngồi và viết ra đây cũng tựa như anh đang tâm sự với chính anh vậy, anh nhớ em quá! Cảm giác nhớ nhung xen lẫn đau đớn này khó chịu lắm em à ! Anh biết làm sao để vượt qua được nó đây?

Từ giờ anh thực sự thấy sợ chữ "yêu" rồi đấy, thần kinh của một người tốt đến bao nhiêu để phải chịu nỗi đau tương tự thế này? Anh không về lại cái lớp vỏ cũ nữa đâu, anh sợ lắm rồi. Có lẽ từ giờ anh sẽ là người trầm tính, ít nói, cười nhưng không hết mình được, nhưng anh không sống giả tạo nữa đâu, chính vì nó mà con người anh nếu như không có em thì không tự đứng trên đôi chân của mình được đấy, phải vứt bỏ nó đi thôi, phải cố gắng lên chứ nhỉ!

Sao anh lại nhớ em thế này chứ? Từ nãy tới giờ mà nỗi nhớ ấy dường như càng tăng lên vậy... Anh muốn đọc tin nhắn của em , rằng anh say đấy em đừng để ý, anh vẫn yêu em mà... có hay không một giấc mơ thứ 2 như thế ?

Thực là anh nhớ em, anh nhớ em, anh nhớ em lắm… anh không chịu nổi khi cứ nghĩ tới mình đã là 2 người xa lạ, mỗi người một thế giới riêng. Anh phải làm sao bây giờ đây? Hạnh phúc quả thật là một thứ mong manh dễ vụt mất, anh để mất nó mất rồi, những tháng ngày tới anh sẽ chỉ là cái xác không hồn.Anh phải đối mặt với nó ra sao đây, sự sống của anh đã không còn nữa vì lẽ sống của anh chính là em mà! Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
Cứ coi người như người dưng qua ngõ
Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
Mà sao dạ vẫn không yên?
Minh sẽ quên . Ừ thì mình sẽ quên
Mảnh trăng mỏng chao nghiêng trời cuối hạ
Kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
Mình sẽ thả bay đi...

Nhủ quên rồi còn lưu luyến làm chi
Chiều qua cả chiều nay người không tới
Người có lẽ không biết mình đã đợi
Cũng như mình chẳng tin minh đã buồn.
Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi
Đã nhủ rồi , mình sẽ bắt đầu quên...