Trong cái nắng oi bức của những ngày mùa hạ, tôi dường như cảm thấy mất mát một điều gì đó rất lớn đối với chính mình và tôi cũng không còn là chính mình nữa.
Ngày chủ nhật buồn như biết bao nhiêu người thường nói đến với tôi trong lặng lẽ và nhẹ nhàng. Giật mình thức giấc thì đã 10 giờ sáng rồi. Xung quanh không có ai cả, những thằng bạn chắc là đã dậy sớm và tận hưởng cho mình những ly cà phê mát lạnh ở trước phòng trọ. Cái lưng tôi như là đang đau lắm, tôi đứng dậy vươn mình một cách khó nhọc và lại nằm xuống vì hình như là tôi đã bị trặc lưng mất rồi. Vừa nằm vừa xoa bóp một lát tôi mới có thể ngồi dậy được. Tôi đón nhận ngày chủ nhật thật là không suôn sẻ một chút nào.
Sau khi xuống dưới rửa mặt và tắm rửa, tôi đến công ty thì kim đồng hồ đã chỉ 11 giờ trưa rồi. Vào công ty mà sao tôi như có một cảm giác buồn đến thế, cũng chỉ có mỗi mình tôi buồn lặng lẽ với chính mình cùng với sự vô cảm của những bức tường trắng xung quanh. Mở máy tính lên và bắt đầu công việc đang dang dở của mình. Nhưng tôi không tài nào tập trung được, cái đầu tôi cứ luôn nghĩ đến những điều tệ hại nhất, cùng cực nhất khiến cho lòng tôi thêm nặng trĩu và mệt mỏi. Không biết giờ này mọi người đang làm gì nhỉ, chắc là ai ai cũng đã có những dự định của mình trong ngày chủ nhật nắng oi bức này. Còn tôi thì vẫn như vậy, không có dự định, chỉ là sự vô định trong tất cả mọi ngày và ngày chủ nhật này cũng không ngoại lệ.
Rảo qua các tin tức thường ngày trên mạng cũng chẳng có gì đặc biệt cả, mà nói đúng hơn thì tôi không còn cảm thấy cái sự đặc biệt của nó nữa. Tâm hồn tôi, tâm trí tôi và cả thân xác tôi giờ đây đã không thể nào tập trung được nữa. Tôi đánh mất chính mình trong những cái gọi là bình thường nhất. Tôi đã làm gì để nên cơ sự như thế này chứ. Tôi có thể trách ai đây, chỉ có thể trách cứ bản thân mình thôi. Có lẽ tôi là một con người tồi tệ, cũng có thể tôi không bằng ai cả nhưng tôi luôn không mong muốn sẽ làm cho người khác buồn mình mà, tôi vẫn luôn làm tất cả để mọi người vui hơn mà. Có lẽ chính là cái cách nói của tôi không được trôi chảy lắm đã khiến cho sự hiểu lầm mỗi ngày một gia tăng. Nhưng tôi có muốn như vậy đâu chứ, tôi chỉ muốn tốt cho người khác thôi mà. Sao lại đưa đẩy tôi đến như thế này chứ, tại sao vậy, tại sao ???
Đâu đó ngoài đường vang vọng lên tiếng hát của một ca sĩ nào đó “hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi trở về cát bụi…”. Nghe những ca từ này tôi như chợt bừng tỉnh lại. Tôi cảm nhận được số phận con người rồi đây cũng chỉ là cát bụi mà thôi. Được cấu thành từ lòng đất để rồi lại trở về với lòng đất. Cái vòng luân chuyển ấy cứ mãi diễn ra một cách đều đặn và không ngừng. Và tôi cũng vậy thôi, cứ làm việc cho lắm, làm cho nhiều để rồi được gì đây chứ, chẳng được gì cả. Chỉ là con số 0 mà thôi. Ôi thôi cuộc đời này sao lắm trớ trêu và bi ai đến thế. Hay là tôi đã nhìn nhận cuộc đời như vậy nên không thấy được những điều đẹp nhất mà cuộc đời này mang đến cho tôi. Tại sao tôi lại không cảm nhận được.
Trước đây tôi đã sống rất vui kia mà, thế thì tại sao giờ đây tôi lại có cái nhìn đen tối về mọi chuyện như vậy….
Ngẫm nghĩ mãi tôi cũng chẳng lý giải được….tôi đã là như thế rồi, tôi bất mãn với chính mình…tôi hận chính mình….chính mình….