Từng giọt mồ hôi rơi rớt xuống bàn phím rồi đọng lại với biết bao nỗi niềm thầm kín vô hạn. Hôm nay đã là ngày 13/08/2009 rồi. Thế là tháng tám đã trôi qua gần nữa tháng rồi đây. Nhớ lại những ngày tháng tám của những năm đó, tôi như chìm vào một quá khứ đầy rẫy những kỷ niệm khó quên. Cứ mỗi chiều đến, tất cả mọi anh em trong nhà tôi lại bắt đầu công việc của mình đó là làm bánh tiêu. Cho đến tận bây giờ khi nhắc đến loại bánh này tôi lại như rất muốn quay trở lại ngày trước để được thưởng thức cái vị ngọt ngào của miếng bánh do chính tự tay anh em tôi, mẹ tôi, ba tôi làm nên. Và tôi lại là người đi bán bánh. Với một thằng nhóc mới chỉ học lớp 8, lớp 9 như tôi hồi đó thì dường như là tôi không có nhiều suy nghĩ lắm. Tôi vẫn còn nhớ như in tiếng rao của mình "Ai mua bánh tiêu không ?" Tiếng rao cất lên không mạnh mẽ lắm những cũng đủ để mọi người có thể nghe được giọng nói của tôi. Mỗi ngày tôi bán không được nhiều bánh lắm chỉ khoảng chừng 30 - 40 cái bánh mà thôi. Có những hôm trời mưa rất lớn, mẹ bảo với tôi là hôm nay đừng đi nhưng với tôi thì dường như nó đã thành thói quen của mình rồi, tôi vẫn cứ đi. Với chiếc bao trùm ở trên để che cho bánh khỏi ướt tôi bước đi qua tất cả mọi ngõ ngách trong từng khu xóm của mình. Mỗi lần có người gọi "Bánh tiêu", tim tôi như run lên, cứ như là mình đã làm một chuyện gì đó rất lớn vậy. Có lần tôi đi bán bánh mà người ta lại cho tôi trái cây ăn nữa chứ. Với tiếng gọi bánh tiêu của rất nhiều người, cả những đứa bạn của tôi nữa, thì dường như nó đã đi sâu vào trong tâm trí tôi và tôi thật sự hãnh diện vì điều đó.
Có một vài đứa bạn thấy tôi đi bán như vậy thì có vẻ như chúng khinh tôi thì phải, chúng nhìn tôi một cách rất mỉa mai để rồi gán luôn cho tôi cái biệt danh "bánh tiêu" từ lúc nào không biết. Nhưng với tôi, đó chính là niềm vui, niềm hạnh phúc của một đứa trẻ đã có thể làm được được một điều gì đó cho mình, cho gia đình mình và cho cả ba mẹ tôi. Tôi cảm thấy rất tự hào.
Đã nhiều năm trôi qua nhưng cứ mỗi lần nhớ đến những xúc cảm ấy thì tôi lại tự mình mỉm cười trong sự hạnh phúc vì mình đã có thể bỏ mặc qua những tiếng cười đùa vô tâm của những con người xa lạ cũng như những đứa bạn đã cười tôi.
Tiếng gió rít nhẹ qua tai khiến tôi giật mình tỉnh giấc...tôi đang tìm cho mình một cõi đời bình yên không bờ bến đợi...