Vội vàng tôi tìm cho mình một cái tên, vội vàng tôi đi tìm, tìm mãi để rồi tôi rơi vào cái không gian vô định của sự giằng co mà tôi không thoát ly được. Là gì cơ chứ, là ảo tưởng, là mơ hồ hay đó chính là nỗi cô đơn của kẻ đã vội vàng.
Đã từ lâu rồi tôi không còn xác định được một cách chính xác và rõ ràng nhất đối với những sự vật hiện tượng xảy ra trong tôi, đối với những gì đã đến, đã đi tôi như bị cuốn theo dòng chảy của niềm đau thương tột cùng. Hôm nay đã là ngày 09/08/2009 rồi. Thời gian sao cứ trôi nhanh như vậy nhỉ. Tôi đón nhận ngày chủ nhật với nhiều cảm xúc lạ lùng. Vui buồn lẫn lộn cho đến khi tôi ngồi nơi đây, viết nên những dòng tâm sự này thì tôi đã có thể biết được rằng hôm nay tôi cũng chẳng khá hơn ngày hôm qua chút nào cả. Có một câu nói mà tôi cảm thấy rất hay nhưng tôi vẫn chưa thể nào thực hiện được được: "Phải làm sao để ngày hôm nay phải hơn ngày hôm qua nhưng không bằng ngày mai...". Tất cả mọi chuyện tôi gặp phải dường như đều rất thuận lợi nhưng nó lại là một thử thách cho tôi. Tôi đã cố gắng để làm thật tốt nhưng đến một lúc nào đó thì nó lại phản bội lại chính tôi. Tôi nhớ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều nhưng như là có một quy tắc vậy. Cứ lẳng lặng đến rồi lại ra đi một cách nhẹ nhàng nhưng đã khiến con người ta đau buồn tột độ. Sự cố gắng của một con người như là không có giới hạn thì phải, tôi như mâu thuẫn với chính mình, với mọi sự, mọi thứ đến với tôi.
Trong cái khoảng không gian lặng lẽ ấy, tôi đã cố gắng đứng dậy, tìm đến bến bờ của sự bình yên trong tâm trí của mình. Ước gì tôi có thể quên đi tất cả, quên để rồi tôi lại nhớ đến, để rồi tôi lại rơi vào khoảng trống vắng của gió, của mây và của chính cái vô tâm hờ hững của mọi người. Có lẽ là vì tôi chính là tôi.