Ngay chính trong cái thời điểm mà tôi gần như đã có thể đứng dậy được, trong cái giây phút tôi tìm lại được chính mình thì tôi đã lại bị hụt hẫng và suy sụp. Tôi như không còn chỗ dựa vững chắc nữa rồi. Tôi chóng vánh trở lại với cái nỗi buồn mà tôi đã cố quên đi, tôi lại bị cuộc đời này thách thức nữa hay sao. Sao con người lại thế nhỉ, tại sao lại muốn chống lại tôi, xô ngã tôi khi tôi đứng dậy để đi, để vươn mình ra khỏi bóng đen của nỗi cô đơn buồn tủi. Thế giới đem đến cho tôi những gì, tôi ngẫm nghĩ và chờ đợi, tôi đi tìm sự vô vọng đã đốt cháy chính tôi.
Ngỡ ngàng thay là tôi đã không còn sức phấn đấu nữa, tôi tuyệt vọng vô cùng. Tôi muốn ra đi, tôi muốn làm thật nhiều chuyện, nhiều việc để quên đi tất cả quá khứ, quên đi những cái bóng đen đã muốn vùi dập lấy tôi. Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng trên cuộc đời này vẫn còn có tôi, tôi vẫn chiến đấu không mệt mỏi để đi đến cái đích cuối cùng của bản thân mình và để vì những sự kỳ vọng của một ai kia đã dành cho tôi, những người thân với tôi và cho chính những người chưa từng biết đến tôi. Những âm thanh của bài ca "Còn Lại Một Mình" vẫn cứ vang mãi trong tâm trí của tôi, nó như da diết trách móc một cái sự thật phũ phàng của những tâm hồn tuyệt vọng để rồi đâu đó rơi rớt lại những cảm xúc bi thương của kẻ bị cuộc đời nguyền rủa. Mãi mãi trong tôi vẫn không thể nào quên được, tôi ngỡ ngàng, tự vấn và trách bản thân mình. Tôi trách chính tôi, chính cái số phận của mình và trách móc những gì mà tôi chưa thể làm được. Mọi thứ cứ như muốn nhảy bổ vào tôi, cướp đi của tôi sự tự tin, niềm kiêu hãnh và đem đến cho tôi nỗi bi đát tột cùng.
Nhắm mắt lại, tôi thấy biển, mở mắt ra tôi thấy cát, đi trên đường, tôi cảm giác cô đơn. Ngồi uống nước tôi thấy cổ họng đắng nghẹn, ăn miếng cơm tôi tưởng chừng đá sỏi. Hãy cho tôi cái cảm giác của cuộc đời, hãy đem cho tôi ly nước lạnh để tôi cảm nhận hương vị thật của kẻ khát nước để tôi vươn lên, bước ra khỏi cái bóng ma đầy bí ẩn và chết chóc...
Tôi nhớ đến nhiều chuyện, nhiều thứ và tôi nhớ đến em. Em đã đi, đi thật rồi. Nhưng tôi tin rằng ngày em trở lại, em sẽ giúp tôi giải quyết tất cả mọi chuyện. Tôi sẽ cố gắng chờ đợi vì chính em...
Ngỡ ngàng thay là tôi đã không còn sức phấn đấu nữa, tôi tuyệt vọng vô cùng. Tôi muốn ra đi, tôi muốn làm thật nhiều chuyện, nhiều việc để quên đi tất cả quá khứ, quên đi những cái bóng đen đã muốn vùi dập lấy tôi. Tôi muốn chứng minh cho mọi người thấy rằng trên cuộc đời này vẫn còn có tôi, tôi vẫn chiến đấu không mệt mỏi để đi đến cái đích cuối cùng của bản thân mình và để vì những sự kỳ vọng của một ai kia đã dành cho tôi, những người thân với tôi và cho chính những người chưa từng biết đến tôi. Những âm thanh của bài ca "Còn Lại Một Mình" vẫn cứ vang mãi trong tâm trí của tôi, nó như da diết trách móc một cái sự thật phũ phàng của những tâm hồn tuyệt vọng để rồi đâu đó rơi rớt lại những cảm xúc bi thương của kẻ bị cuộc đời nguyền rủa. Mãi mãi trong tôi vẫn không thể nào quên được, tôi ngỡ ngàng, tự vấn và trách bản thân mình. Tôi trách chính tôi, chính cái số phận của mình và trách móc những gì mà tôi chưa thể làm được. Mọi thứ cứ như muốn nhảy bổ vào tôi, cướp đi của tôi sự tự tin, niềm kiêu hãnh và đem đến cho tôi nỗi bi đát tột cùng.
Nhắm mắt lại, tôi thấy biển, mở mắt ra tôi thấy cát, đi trên đường, tôi cảm giác cô đơn. Ngồi uống nước tôi thấy cổ họng đắng nghẹn, ăn miếng cơm tôi tưởng chừng đá sỏi. Hãy cho tôi cái cảm giác của cuộc đời, hãy đem cho tôi ly nước lạnh để tôi cảm nhận hương vị thật của kẻ khát nước để tôi vươn lên, bước ra khỏi cái bóng ma đầy bí ẩn và chết chóc...
Tôi nhớ đến nhiều chuyện, nhiều thứ và tôi nhớ đến em. Em đã đi, đi thật rồi. Nhưng tôi tin rằng ngày em trở lại, em sẽ giúp tôi giải quyết tất cả mọi chuyện. Tôi sẽ cố gắng chờ đợi vì chính em...
15:19 |
Category: |
0
Lời bình
Comments (0)