Xã hội náo nhiệt với những cuộc tình chóng vánh, với những mảnh đời bất hạnh và những đứa con không cha không mẹ, rồi đây cuộc đời chúng sẽ thế nào đây, sẽ đi về đâu giữa những lỗi lầm nhất thời của những sai lầm ngớ ngẩn trong những lúc ham vui nhất thời...một xã hội với cái nhìn tồi tệ và bi đát nhất. Họ có thể hiểu được cái cảm giác của những sinh linh vô tội hay không ? Ôi thật trớ trêu thay....dừng lại hay đi tiếp đây, cuộc đời bé nhỏ tội nghiệp của ai kia, trên đường đời chông gai và đối diện với cái nhìn khắt khe của xã hội. Không cha, không mẹ, không nơi nương tựa, sống lây lất dựa vào lòng thương hại của xã hội....
Tôi viết nên những dòng này qua một lần tình cờ tôi đọc được một câu chuyện trong một tờ báo khi tôi nằm cấp cứu tại bệnh viện. Cô bé bất hạnh đấy chính là Thẩm Xuân Linh.
Em phải chịu những cái nhìn khắc nghiệt nhất của xã hội, cha mẹ ra đi để lại em với dòng nước mắt chảy ngược vì tất cả mọi cảm nhận nơi em đã mỗi ngày một chai sạn theo năm tháng...
Vì sao với một sinh linh bé nhỏ như vậy, em ra đi ở tuổi 16 với lòng tiếc thương vô độ của những người xa lạ. Em đã can đảm, đứng lên, vượt lên cái khắc nghiệt nhất mà xã hội dành cho em. Tôi rất kỵ nước mắt nhưng không hiểu nó lại tuôn rơi khi đọc câu chuyện nói về em. Nhìn nhận lại mình, tôi thấy mình sao thật vô dụng quá đi mất. Tôi đã dễ dàng đầu hàng những thử thách đến với mình, tôi luôn là kẻ thất bại trong chính những điều dù là bé nhỏ nhất. Có lẽ là Thánh Giá Chúa ban cho tôi chưa đủ lớn sao ? Tôi đặt câu hỏi cho mình, tự trả lời cho chính mình mà lòng đau như từng gang tấc....
Bạn bè tôi, người thân tôi, người quan tâm đến tôi, cha mẹ tôi, anh em tôi, người yêu tôi, người ghét tôi, tất cả mọi người họ chắc hẳn thất vọng về tôi lắm.....tôi thật không thể làm được hay sao....
Nếu như một ngày nào đó tôi nằm xuống, liệu rằng tôi có thể....
Hãy đến, cứu giúp tôi thoát khỏi cái tăm tối mà tôi đang mỗi ngày một càng lún sâu hơn. Con cầu mong sự bình an sẽ đến với tâm hồn tội lỗi này, giúp con vượt qua được, giúp con đứng lên, con đã cố nhưng....Con không thể ra đi lúc này được, tâm hồn con với đầy rẫy những lỗi lầm mà con đã vấp phạm, con phải làm gì đây hỡi NGƯỜI. Chúa của con hãy đến với con....
Tôi viết nên những dòng này qua một lần tình cờ tôi đọc được một câu chuyện trong một tờ báo khi tôi nằm cấp cứu tại bệnh viện. Cô bé bất hạnh đấy chính là Thẩm Xuân Linh.
Em phải chịu những cái nhìn khắc nghiệt nhất của xã hội, cha mẹ ra đi để lại em với dòng nước mắt chảy ngược vì tất cả mọi cảm nhận nơi em đã mỗi ngày một chai sạn theo năm tháng...
Vì sao với một sinh linh bé nhỏ như vậy, em ra đi ở tuổi 16 với lòng tiếc thương vô độ của những người xa lạ. Em đã can đảm, đứng lên, vượt lên cái khắc nghiệt nhất mà xã hội dành cho em. Tôi rất kỵ nước mắt nhưng không hiểu nó lại tuôn rơi khi đọc câu chuyện nói về em. Nhìn nhận lại mình, tôi thấy mình sao thật vô dụng quá đi mất. Tôi đã dễ dàng đầu hàng những thử thách đến với mình, tôi luôn là kẻ thất bại trong chính những điều dù là bé nhỏ nhất. Có lẽ là Thánh Giá Chúa ban cho tôi chưa đủ lớn sao ? Tôi đặt câu hỏi cho mình, tự trả lời cho chính mình mà lòng đau như từng gang tấc....
Bạn bè tôi, người thân tôi, người quan tâm đến tôi, cha mẹ tôi, anh em tôi, người yêu tôi, người ghét tôi, tất cả mọi người họ chắc hẳn thất vọng về tôi lắm.....tôi thật không thể làm được hay sao....
Nếu như một ngày nào đó tôi nằm xuống, liệu rằng tôi có thể....
Hãy đến, cứu giúp tôi thoát khỏi cái tăm tối mà tôi đang mỗi ngày một càng lún sâu hơn. Con cầu mong sự bình an sẽ đến với tâm hồn tội lỗi này, giúp con vượt qua được, giúp con đứng lên, con đã cố nhưng....Con không thể ra đi lúc này được, tâm hồn con với đầy rẫy những lỗi lầm mà con đã vấp phạm, con phải làm gì đây hỡi NGƯỜI. Chúa của con hãy đến với con....
20:26 |
Category: |
0
Lời bình
Comments (0)