Giữa biết bao nhiêu bộn bề lo toan của cuộc sống đầy vất vả, có những con người tìm kiếm những điều không tưởng, nhưng cũng có những con người đi tìm chân lý, đi tìm lý tưởng sống giữa cuộc đời. Với tất cả mọi góc độ và khía cạnh của cuộc đời, họ tìm được niềm vui trong chính những công việc thường nhật của chính bản thân mình, dù là những công việc tưởng chừng như rất nhỏ bé mà không ai nghĩ đến.
Một ngày thức dậy, đón ánh bình minh của một ngày, tâm hồn tôi tràn ngập những ý tưởng, chúng đã được ấp ủ, được trao dồi và tôi sẽ phải thực hiện chúng một cách nhanh nhất nếu có thể. Nhưng dường như chúng đã không còn thực hiện một cách trình tự và theo như ý tôi nữa, tôi không thể điểu khiển được những công việc mình làm, dường như cái cảm giác được làm việc đang mỗi ngày một xa cách đôi với tôi.
Tôi tự hỏi với chính mình, không lẽ giờ đây tôi thật sự trở thành người vô dụng rồi sao, tôi đã là một sự thừa thải trong vũ trụ bao la này thật sao ? Rất nhiều những câu hỏi đến với tôi nhưng tôi không tài nào trả lời chính xác được. Đã có rất nhiều con người giúp tôi, đưa tôi đứng vậy, vực ra khỏi bóng đen của tăm tối, bước lên ánh sáng của niềm tin, hy vọng nhưng sao nó lại vụt tắt nhanh như vậy. Tôi cố gắng đi tìm câu trả lời cho chính bản thân mình, tôi tìm mãi trong suốt một ngày, một tuần, một tháng, một năm, và một quãng đời nhưng tất cả chỉ đến trong thinh lặng vĩnh hằng.
Tôi vùi đầu mình vào những câu chuyện, những ước mơ, những hoài bão mong manh trong kiếp sống cô quạnh. Tôi cố gắng bước đi trong tăm tối của bóng đêm, trong cái nóng như lửa đốt của một chiều mùa hè nóng nực để rồi tôi như mất hết phương hướng, tôi gục ngã ngay trên chính niềm tin của những người thân yêu nhất, tôi đã để lại sự tiếc nuối, lòng thù hận và trong con người mình, tôi ý thức được tôi sẽ phải đi, đi trên một lối mà không biết rằng tôi có thể đứng vững được bao lâu...
Tôi cầu mong sự khoan dung, cầu mong mọi điều tốt nhất sẽ đến cho những con người, những trái tim bé nhỏ nhưng có một tấm lòng thật lớn. Tất cả mọi người sẽ không như tôi, thất bại và chỉ là thất bại. Cầu mong Chúa sẽ đem bình an đến với họ, với tất cả mọi người....
Một ngày thức dậy, đón ánh bình minh của một ngày, tâm hồn tôi tràn ngập những ý tưởng, chúng đã được ấp ủ, được trao dồi và tôi sẽ phải thực hiện chúng một cách nhanh nhất nếu có thể. Nhưng dường như chúng đã không còn thực hiện một cách trình tự và theo như ý tôi nữa, tôi không thể điểu khiển được những công việc mình làm, dường như cái cảm giác được làm việc đang mỗi ngày một xa cách đôi với tôi.
Tôi tự hỏi với chính mình, không lẽ giờ đây tôi thật sự trở thành người vô dụng rồi sao, tôi đã là một sự thừa thải trong vũ trụ bao la này thật sao ? Rất nhiều những câu hỏi đến với tôi nhưng tôi không tài nào trả lời chính xác được. Đã có rất nhiều con người giúp tôi, đưa tôi đứng vậy, vực ra khỏi bóng đen của tăm tối, bước lên ánh sáng của niềm tin, hy vọng nhưng sao nó lại vụt tắt nhanh như vậy. Tôi cố gắng đi tìm câu trả lời cho chính bản thân mình, tôi tìm mãi trong suốt một ngày, một tuần, một tháng, một năm, và một quãng đời nhưng tất cả chỉ đến trong thinh lặng vĩnh hằng.
Tôi vùi đầu mình vào những câu chuyện, những ước mơ, những hoài bão mong manh trong kiếp sống cô quạnh. Tôi cố gắng bước đi trong tăm tối của bóng đêm, trong cái nóng như lửa đốt của một chiều mùa hè nóng nực để rồi tôi như mất hết phương hướng, tôi gục ngã ngay trên chính niềm tin của những người thân yêu nhất, tôi đã để lại sự tiếc nuối, lòng thù hận và trong con người mình, tôi ý thức được tôi sẽ phải đi, đi trên một lối mà không biết rằng tôi có thể đứng vững được bao lâu...
Tôi cầu mong sự khoan dung, cầu mong mọi điều tốt nhất sẽ đến cho những con người, những trái tim bé nhỏ nhưng có một tấm lòng thật lớn. Tất cả mọi người sẽ không như tôi, thất bại và chỉ là thất bại. Cầu mong Chúa sẽ đem bình an đến với họ, với tất cả mọi người....
17:54 |
Category: |
0
Lời bình
Comments (0)