Sau một thời gian khá lâu, tôi không còn nhớ rõ thời gian nữa, tôi trở lại với công việc của mình. Có lẽ là theo thói quen, tôi vào website cá nhân, viết lên những dòng suy nghĩ này, cho những ai, những ai hiểu được những suy nghĩ, tâm tư, tình cảm của của tôi hoặc cũng chẳng ai cả, tôi chỉ viết, viết theo thói quen của chính mình.
Cảm giác thật lạ lẫm, tôi dường như không còn quen với bàn phím máy tính nữa, tôi đánh lên những dòng chữ 1 cách khá chậm chạp, có lẽ tôi đã không còn nhiều cảm giác với máy tính nữa. Những ngày quá đối với tôi, vui buồn lẫn lộn, với thật nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau....tất cả tạo nên một chuỗi hỗn hợp thật phức tạp diễn ra trong cuộc đời bé nhỏ của tôi.
Đôi lúc dường như tôi không còn cảm giác nữa, tôi như đơ người ra, không nghĩ ngợi, không làm việc, cả một khoảng trống vắng dài vô tận tưởng chừng như không bao giờ thoát ra được.
Tôi đi cấp cứu 3 lần trong vòng chưa đầy 1 tháng, cảm giác chết đi sống lại cứ luôn vây quanh lấy tôi, tôi gần như gục ngã, chỉ sống dựa vào hơi thở gấp gáp, sự trợ giúp của những bình oxi vô tri vô giác, đến mức tôi không còn nhấc tay lên nổi nữa, cài cái nút áo lại cũng không xong, nhấc điện thoại lên để nghe cũng chẳng được. Cuộc đời con người quả thật là quá ngắn ngủi, đặc biệt đối với tôi, tôi có thể nói rằng dường như mỗi một cảm giác tôi còn tồn tại, tôi không còn định hướng được một cách rõ ràng, vòng quay lẫn quẫn vây lấy tâm trí tôi, tôi như chết lặng giữa cả một khoảng không gian vô định, như một khoảnh khắc chợt đến, vụt đi nhẹ nhàng nhưng lại rất đột ngột...
Có phải tôi đã quá bi quan với cuộc sống của mình chăng ? Tôi không rõ nữa. Nghe những ca từ trong bài hát "Lột xác", tôi như cứ cuốn trôi đi, cố tìm cho mình lối đi, tìm cho mình thời gian tĩnh lặng nhưng sao khó quá, tôi như kẻ vô hồn giữa rất nhiều cung bậc cảm xúc vây lấy, tôi muốn vùng dậy thì có một cái gì đó vây lấy, cản bước tôi đi. Tại sao vậy chứ, đã có rất nhiều người lo lắng cho tôi, nhưng tại sao vậy, tại sao tôi lại không thể vượt lên được cái trớ trêu mà số phận đem lại chứ ?
Tôi mong muốn tìm một lối thoát....thoát khỏi những bộn bề, lo toan của những khắc nghiệt mà số phận muốn tôi chấp nhận....nhưng nếu thế thì tôi để lại cái gì chứ, tôi không muốn nghĩ đến...chợt đến, chợt đi rồi vụt mất...
Cảm giác thật lạ lẫm, tôi dường như không còn quen với bàn phím máy tính nữa, tôi đánh lên những dòng chữ 1 cách khá chậm chạp, có lẽ tôi đã không còn nhiều cảm giác với máy tính nữa. Những ngày quá đối với tôi, vui buồn lẫn lộn, với thật nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau....tất cả tạo nên một chuỗi hỗn hợp thật phức tạp diễn ra trong cuộc đời bé nhỏ của tôi.
Đôi lúc dường như tôi không còn cảm giác nữa, tôi như đơ người ra, không nghĩ ngợi, không làm việc, cả một khoảng trống vắng dài vô tận tưởng chừng như không bao giờ thoát ra được.
Tôi đi cấp cứu 3 lần trong vòng chưa đầy 1 tháng, cảm giác chết đi sống lại cứ luôn vây quanh lấy tôi, tôi gần như gục ngã, chỉ sống dựa vào hơi thở gấp gáp, sự trợ giúp của những bình oxi vô tri vô giác, đến mức tôi không còn nhấc tay lên nổi nữa, cài cái nút áo lại cũng không xong, nhấc điện thoại lên để nghe cũng chẳng được. Cuộc đời con người quả thật là quá ngắn ngủi, đặc biệt đối với tôi, tôi có thể nói rằng dường như mỗi một cảm giác tôi còn tồn tại, tôi không còn định hướng được một cách rõ ràng, vòng quay lẫn quẫn vây lấy tâm trí tôi, tôi như chết lặng giữa cả một khoảng không gian vô định, như một khoảnh khắc chợt đến, vụt đi nhẹ nhàng nhưng lại rất đột ngột...
Có phải tôi đã quá bi quan với cuộc sống của mình chăng ? Tôi không rõ nữa. Nghe những ca từ trong bài hát "Lột xác", tôi như cứ cuốn trôi đi, cố tìm cho mình lối đi, tìm cho mình thời gian tĩnh lặng nhưng sao khó quá, tôi như kẻ vô hồn giữa rất nhiều cung bậc cảm xúc vây lấy, tôi muốn vùng dậy thì có một cái gì đó vây lấy, cản bước tôi đi. Tại sao vậy chứ, đã có rất nhiều người lo lắng cho tôi, nhưng tại sao vậy, tại sao tôi lại không thể vượt lên được cái trớ trêu mà số phận đem lại chứ ?
Tôi mong muốn tìm một lối thoát....thoát khỏi những bộn bề, lo toan của những khắc nghiệt mà số phận muốn tôi chấp nhận....nhưng nếu thế thì tôi để lại cái gì chứ, tôi không muốn nghĩ đến...chợt đến, chợt đi rồi vụt mất...
19:55 |
Category: |
0
Lời bình
Comments (0)